Nhớ tới biểu hiện không bỏ cuộc của Diệp Thiếu Dương lúc trước, hốc mắt Tiểu Ngư lập tức có chút đỏ lên.
Đạo Phong thở dài: “Nếu hắn có thể thủ thắng, ta căn bản là không cần nhúng tay, ta vốn cũng không nên nhúng tay, nếu không cũng là hậu hoạn vô cùng.”
Tiểu Ngư vừa nghe, có chút lo lắng hỏi: “Có hậu hoạn gì?”
Đạo Phong lắc đầu, chưa nói.
Lúc này đi tới trước thân thể của Tiểu Ngư, Đạo Phong làm phép đem hồn phách cô bé đưa vào thân thể, hồn phách cô bé từng trải qua một lần phân giải, bị hao tổn nghiêm trọng, vốn cần điều dưỡng một thời gian mới có thể tỉnh táo, nhưng Đạo Phong tự có thủ đoạn, giúp cô bé ổn định hồn phách, khu trừ quỷ khí, chỉ chốc lát thời gian đã tỉnh lại.
Toàn bộ kỳ ngộ trước đó trải qua còn rõ ràng ở trong mắt, Tiểu Ngư chỉ là cảm thấy nhìn sự vật có chút không quá giống, vội vàng dò hỏi Đạo Phong.
“Con đã bị tẩy đi trần niệm, tự nhiên tai thính mắt tinh, trải qua tử kiếp mà không chết, tương lai phúc nguyên thâm hậu.”
Tiểu Ngư thầm nghĩ, cái này đại khái chính là mọi người nói đại nạn không chết tất có hậu phúc nhỉ, nơi ánh mắt có thể đạt tới đột nhiên nhìn thấy ở cách mình không xa, còn một người nằm: Vương Lâm!
Vừa thấy hắn, tâm tình Tiểu Ngư lập tức trở nên phức tạp, rơi lệ.
Đạo Phong chỉ ngồi ở bên cạnh cô bé, cũng chưa lên tiếng an ủi.
Một lát sau, Tiểu Ngư tạm thời ngừng cảm xúc hỏi: “Nhị sư thúc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-troc-quy-nhan/1232594/chuong-1236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.