Tiếng đàn dừng lại, thanh âm Ngư Huyền Cơ truyền đến, nói:
“Ngươi là người phương nào?”
Lâm Tam Sinh lập tức chắp tay:
“Hậu tiến Lâm Tam Sinh, Minh triều tiến sĩ cập đệ, ngưỡng mộ đại danh tiên sinh đã lâu.”
“Tam Sinh... Tên hay.”
Lâm Tam Sinh thở dài:
“Duyên định tam sinh, đáng tiếc cũng chỉ có tam sinh.”
Ngư Huyền Cơ nói:
“Lâm tiên sinh cũng vì tình mà tổn thương?”
Lâm Tam Sinh thở dài:
“Tiên sinh nếu có hứng thú, ta nguyện nói từ đầu.”
Ngư Huyền Cơ nói:
“Ngươi vào đi.”
Thanh âm vừa dứt, cửa trúc mở ra.
Lâm Tam Sinh đi vào.
Diệp Thiếu Dương vừa muốn cất bước đuổi theo, cửa phòng đột nhiên khép lại, đành phải nhún vai, cùng đám người Tiêu Dật Vân lui qua một bên chờ.
Thấy bốn bề vắng lặng, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, hỏi Tiêu Dật Vân:
“Ngươi nói, hai người bọn họ sẽ tán gẫu cái gì?”
Tiêu Dật Vân nói:
“Không biết, ta cũng không dám đoán, dù sao hy vọng của chúng ta, đều ở trên thân thư sinh này.”
Tứ Bảo nhìn quanh nói:
“Cái giếng gì đó, ở nơi nào?”
Tiêu Dật Vân nói:
“Ở bên cạnh Nghiệt Kính Đài, đừng nhìn không có người, nơi đó cũng không thể tùy tiện đi, bằng không sẽ lâm vào mê tướng.”
Diệp Thiếu Dương không biết cái gọi là mê tướng là gì, cũng không hỏi kỹ, mục đích của hắn vốn không ở đây, thứ hắn quan tâm là, Lâm Tam Sinh rốt cuộc có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không.
Một cô nương phong tình vạn chủng ở phía trước dẫn đường, xuyên qua tiểu viện, tới ngoài cửa.
Trên cửa có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-troc-quy-nhan/1232779/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.