“Có lẽ là người yêu kiếp này?” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói:
“Có lẽ vô dụng, cái đó vốn là cho quỷ soi, xem như một loại an ủi, để bọn họ ngoan ngoãn đầu thai.”
Tứ Bảo nói:
“Vậy hòa thượng như tôi soi thì sao, tôi lại chưa có ai thích.”
“Tôi làm sao biết!” Diệp Thiếu Dương có chút không kiên nhẫn.
Tứ Bảo cười hắc hắc nói:
“Vậy cậu dẫn tôi đi, tôi muốn soi một chút xem!”
Mỹ Hoa nói:
“Tôi cũng muốn đi!”
Tiểu Bạch giơ tay nói:
“Còn có muội!”
Chanh Tử nói: “Muội...”
Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, cướp lời:
“Bọn họ đi soi một chút, còn có đạo lý, muội thì thôi đi, chẳng may soi ra không phải tiểu bạch kiểm, muội còn không đá hắn.”
Chanh Tử bĩu môi.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Được rồi, Tứ Bảo, Mỹ Hoa, Tiểu Bạch, mấy người chúng ta cùng nhau đi xuống, Tiểu Thanh cùng Chanh Tử ở đây chờ.”
Ánh mắt ở trên mặt Lâm Tam Sinh cùng Lý Lâm Lâm:
“Hai người...”
“Ta không đi, ta không có hứng thú.” Lâm Tam Sinh thản nhiên nói.
Lý Lâm Lâm khoác cánh tay hắn nói:
“Ta cũng không đi, ta tin tưởng lựa chọn của mình.”
Lâm Tam Sinh vẻ mặt bất đắc dĩ.
Qua Qua nói:
“Ta là trẻ con, ta không có tình yêu nam nữ, ta không đi.”
“Vậy được, mấy người các ngươi lưu lại, trông coi cho tốt tấm bia đá kia, chờ chúng ta trở về!”
“Thiếu Dương ca...”
Mộ Thanh Vũ kêu một tiếng sợ hãi:
“Có thể mang em đi cùng hay không?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, vốn là đi làm chính sự, kết quả biến thành một hồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-troc-quy-nhan/1232783/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.