Diệp Thiếu Dương lại lôi ra câu thiền ngoài miệng này.
Câu này thực tế là sáng tác của Đạo Phong.
Lúc còn nhỏ, mỗi lần sư phụ cảnh cáo Đạo Phong, có một số việc ngươi làm không được, Đạo Phong sẽ nói câu này, sau đó làm, và sau đó nữa thì thành công.
Bất cứ việc gì, nếu anh không thử, vĩnh viễn cũng sẽ không thành công.
“Địa đầu xà, vĩnh viễn chỉ là rắn, còn tôi là rồng qua sông.”
Diệp Thiếu Dương lại nói ra một câu càng thêm ra vẻ hơn nữa.
Cứng đầu ra vẻ xong, đi ra khỏi dù, đội mưa, đi vào sân nhà Tố Khiết.
Xuyên qua sân, Diệp Thiếu Dương tới ngoài cửa nhà chính, phát hiện cửa đã khóa, trong lòng chợt buồn, chẳng lẽ người ta không có ở nhà?
Nếu không ở nhà, chẳng lẽ mình còn ở đây chờ hay sao?
Đột nhiên nhìn thấy cửa sổ một gian phòng mở ra, đi qua, thò đầu nhìn vào bên trong, một mảng tối đen, không chút do dự liền trèo vào.
Hắn mở đèn pin, soi bốn phía một chút, đây hình như là một gian phòng ngủ nhưng không có ai ở, trong phòng vừa bẩn vừa lộn xộn.
Diệp Thiếu Dương giơ đèn pin bước đi về phía ngoài cửa.
Vừa tới cửa, đột nhiên cảm thấy khí tức lưu động bên đầu, vội vàng phóng về phía sau, thấy một bóng đen, tay cầm một cây côn đập xuống.
“Ta đập chết ngươi!”
Là giọng nói của một người đàn ông.
Côn bổng tiếp tục vụt xuống.
Gia chủ?
Diệp Thiếu Dương lo lắng ngộ thương, không dám đánh trả, ra sức trốn tránh, muốn giải thích, phát hiện là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-troc-quy-nhan/1232890/chuong-1063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.