“Chắc là chưa biết rồi. Cho thấy bọn họ chưa thăm dò tới nơi đó.” Lưu Kỳ nói.
“Nhưng mà tại sao đã vẽ ra hết mặt sau bản đồ rồi mà khoảnh này lại không biết, vậy bọn họ đi qua như thế nào?” Diệp Thiếu Dương lầm bầm lầu bầu, vấn đề này Lưu Kỳ tất nhiên cũng không giải thích được.
Ở bốn góc của chữ thập đều vẽ một hình chữ nhật, bên cạnh viết hai chữ quan tài, trong đó có một quan tài viết ba chữ “Có cương thi bên cạnh.
Diệp Thiếu Dương chỉ vào này ba chữ này nói với Lưu Kỳ: “Không phải cô không tin quỷ thần sao, chẳng lẽ cái này cũng có thể làm giả?”
“Không chừng là ảo giác đó.”
“Ảo giác tập thể sao?
“Có lẽ phía dưới cổ mộ có trí huyễn khí thế gì đó, làm cho bọn họ sinh ra ảo giác, bao gồm cái chết của bọn họ, khẳng định cũng là do gặp trúng độc khí hoặc là virus nào đó, dù sao, chỉ cần không phải tận mắt nhìn thấy, tôi nhất định sẽ không tin tưởng.”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ.
Lu Kỳ nói: “Anh nhìn bản đồ, có ý tưởng gì?”
“Cổ mộ này hiển nhiên là dựa theo trận pháp cách cục nào đó để thành lập, bốn góc có thi thể, đây là áp quan, hẳn là người chôn cùng, dùng thi thể bọn họ để ngăn chặn phong thuỷ cách cục, nhưng mà mấu chốt trận pháp này, hẳn là ở vị trí trung tâm, hiện tại không nhìn ra, tôi cũng không đoán ra đây là trận gì.”
Lưu Kỳ mặt mang nụ cười lạnh mà nhìn hắn, hiển nhiên là tỏ vẻ hoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-troc-quy-nhan/227939/chuong-2673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.