Anh trưng ra một nụ cười độ lượng. “Sau cùng thì em cũng không phải người hèn nhát”, anh nói và tôi cho rằng giọng của anh thoáng có chút thỏa mãn. “Em sẽ đối mặt với con quỷ thực sự cho mà xem.”
Nhưng ngày hôm nay anh trông không giống quỷ cho lắm. Thay vào bộ đồ đen thường gặp là một chiếc áo choàng đắt tiền màu lông bồ câu xám, và chiếc cà vạt đơn giản lộ ra ngoài chiếc áo gi lê lụa màu vàng ôm chặt lấy cơ thể bằng một chiếc thắt lưng to bản. Tôi rất vui khi thấy anh không theo phong cách thời trang chưng diện của các quý ông Luân Đôn. Chiếc quần ống túm cũng không bùng nhùng và đầy ruy băng; chúng bó khít quanh cặp đùi cơ bắp và biến mất trong đôi bốt tiện dụng ở vùng quê. Không có những chiếc giày gót cao cùng những chiếc khóa và nơ dành cho lãnh chúa trang viên Exbury.
Tôi dùng tay vuốt phẳng vạt váy và nhìn anh một cách can đảm. “Tôi chỉ nhận lời mời của một quý ông thôi, thưa ngài”, tôi êm ái chỉnh anh, “để mượn vài cuốn sách của ngài ấy”.
“May cho em tôi là một quý ông”, đôi mắt anh cười với tôi, “để em mạo hiểm đến một mình thế này. Đảm bảo lúc này người hầu nhà tôi đang lũ lượt ngất xỉu vì hành động thiếu lịch sự này cho xem”. Tôi mỉm cười khi nhớ lại biểu cảm trên gương mặt người đàn ông đã mở cửa cho mình và lời lắp bắp bối rối lúc bỏ tôi lại để đi tìm ông chủ của anh ta. Một ý nghĩ thình lình tấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mariana/495007/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.