“Cái này để ở đâu vậy, thưa cô?”
Anh chàng phụ tá trẻ tóc vàng của đội vận chuyển nhấc bổng chiếc đi văng dễ dàng như bê một món đồ chơi, và ngừng lại ở hành lang chờ tôi chỉ dẫn.
Tôi đang bận lục lọi trong đám hộp chứa vật dụng linh tinh, cố gắng định vị ấm pha trà cũ kỹ gắn bó lâu năm của mình trước khi chiếc ấm đun nước tôi mới bắc trên bếp lò sôi. Tôi lơ đễnh liếc qua vai.
“Trong phòng ngủ của tôi”, tôi bảo anh ta. “Phòng đầu tiên bên tay phải của anh ngay trên tầng ấy. A, đây rồi!”
Tay tôi sờ ngay đường cong thân thuộc nơi tay cầm của ấm trà đúng lúc ấm nước sôi lên với một tiếng rít sắc nhọn. Ngắt van an toàn của bình ga, tôi xúc một ít lá trà sấy cho vào trong bình, châm ngập nước nóng và đặt lại bếp lò trong lúc chờ đợi.
“Thưa cô Beckett?” Là ông Owen, người quản lý đội vận chuyển, cùng một phụ tá khác đứng ở cửa sau. Gương mặt tròn tròn vui vẻ của ông ta hồng lên vì cố sức. “Chúng tôi đã đặt bàn bếp của cô ở đây. Mang nó vào từ phía sau có lẽ là tiện nhất - tôi không thích lưu lại dấu vết lên khung cửa gỗ ở sảnh trước.”
Tôi nhường đường cho họ, kéo một hay hai chiếc hộp trong cùng.
“Tôi vừa mới châm trà”, tôi nói, “nếu ông và người của ông muốn một tách. Ôi thôi chết”, tôi nhìn quanh, đột nhiên nhớ ra. “Tôi vẫn chưa dỡ chiếc tách nào ra hết.”
“Xin đừng ngại.” Ông Owen tử tế nháy mắt. “Tôi có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mariana/495039/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.