Lịch các chuyến tàu đã được ấn định, bây giờ các bức thư thường đã được xếp lên đầu máy xe lửa. Catherine đã may mắn tìm được một chỗ ngồi bên trong toa hành khách hướng về London.
Tuy vậy, cô vẫn không hề cảm thấy may mắn.
Cô cảm thấy đau khổ và lạnh lẽo, ngay cả trong không khí ngột ngạt của khoang tàu. Chiếc xe đã chật ních khách bên ngoài và cả bên trong, với tất cả bưu kiện và hành lý được xếp bấp bênh trên đầu.
Mọi thứ đều trở nên nguy hiểm nặng nề như thể bị xóc khi đi qua những ổ gà, ổ voi trên đường bộ. Mười dặm/1 giờ, một trong những người đàn ông trên tàu đã ước lượng, ngưỡng mộ sức mạnh và độ bền của một đội ngũ xe ngựa thồ lớn.
Catherine nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như các đồng cỏ của Hamshire, cánh rừng rậm rạp và những khuộn chợ đông vui, nhộn nhịp của Surrey.
Chỉ có một người phụ nữ khác bên trong toa, tròn trịa,và biết cách ăn mặc, người phụ nữ này đang đi du lịch cùng với chồng mình. Cô ta mơ màng ở góc đối diện với Catherine, ngáy nhè nhẹ. Mỗi khi chiếc tàu giật nảy lên, nó khiến các chiếc lông trên mũ cô ta nảy lên, rung rung. Và đó thực sự là một chiếc mũ đẹp, được trang trí bằng các cụm anh đào giả, lông chim, và một ít nhồi chim.
Vào giữa trưa, toa tàu dừng lại tại một quán trọ, nơi một đội bóng mới sẽ ở lại, để chuẩn bị cho đoạn đường tiếp theo trên đường bộ. Rên rỉ trong mong muốn có một ít thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/married-by-morning/2259517/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.