Hàn Trân mặt mày ủ ê, đang nghĩ cách làm sao để trốn thì người đàn ông đột nhiên quay lại làm cô giật mình, hai hàng mi dài run lên: “Có phải là không cần…”
Quý Đình Tông ném chiếc áo khoác ngoài màu đen vào lòng cô, sau đó quay người rời đi mà không nói một lời.
Sảnh chính của hợp viện nằm sau mái vòm bằng đá màu đỏ chu sa, hoa mận nở rộ đỏ rực, khắp sân tràn ngập hương mận dịu nhẹ.
Đi qua hành lang gỗ vắng vẻ, ven hành lang treo đầy đèn lồng đỏ, Cố Ngạn Bình đứng ở chỗ ngọn đèn cuối cùng đang đung đưa: “Tôi còn tưởng cậu không tới chứ.”
Bên trong vang lên vài khúc hí kịch ngân vang, Quý Đình Tông cau mày, dùng đầu ngón tay dụi tắt điếu thuốc, bước chân cũng nhanh hơn.
Ông Tề thích nghe hý kịch, hai căn phòng phía bắc của hợp viện đã được thông với nhau, tạm thời dựng thành sân khấu, vở hát là bản “Định Quân Sơn”.
Trong bữa tiệc có người đứng dậy nâng ly chúc mừng ông lão tóc bạc ngồi ở chiếc bàn tròn phủ lụa đỏ ở giữa: “Cựu tướng Hoàng Trung xử trảm Hạ Hầu Thuần. Sự hào hùng của ông Tề năm đó không hề suy giảm chút nào”
Ông Tề cũng không thoái thác, ông đã thượng thọ, già đến mức sắp chỉ còn mỗi da bọc xương, thế nhưng sống lưng vẫn còn thẳng tắp, ông dùng tay ra hiệu cho người phụ nữ bên tay phải giúp ông rót đầy ly rượu.
Anh hùng kháng chiến đã từng này tuổi, từng bị đạn lạc xuyên qua ngực, lúc tuổi trẻ khoẻ mạnh thì chống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-ca-va-chau-ngoc-te-te-liep-thu/1955036/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.