Hiển nhiên là anh đang lo cho sức khỏe của cô nên thái độ mềm hẳn xuống.
Hàn Trân miễn cưỡng uống nửa cốc sữa ấm rồi cuộn tròn người trên sô pha, ủ rũ hỏi anh: “Khi nào thì chúng ta đi bệnh viện?”
Anh nhìn cô chăm chú, gương mặt cô toát lên một vẻ quyến rũ rất thuần khiết và trong trẻo, vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống, “Về trước đã”.
“Về đâu cơ?”
Quý Đình Tông cởi áo khoác bọc lấy người cô, bọc kín mít và vuông vức đến nỗi trông cô như một thùng đựng thư tối màu, tiếp sau đó anh cúi xuống, nắm lấy cổ chân mảnh mai của cô rồi xỏ giày lên, “Về nhà”.
“Em đâu có nói muốn về”
Động tác của anh rất dứt khoát, cánh tay vòng qua eo cô, Hàn Trân cau mày đánh vào tay anh, “Anh không được chạm vào mông em”.
Quý Đình Tông cười khẽ, “Sợ em ngã thôi, vậy tôi không bế nữa, để em tự đi nhé”.
“Em không đi”. Hàn Trân cởi áo khoác ném xuống đất, sau đó đá bay giày ra, “Chị Nhan không phải người ngoài, cuối tuần anh không rảnh thì chị ấy có thể đến bệnh viện cùng em”.
Sắc mặt anh trở nên u ám, “Tôi gần bốn mươi mới có đứa con đầu tiên với em, Tiểu Trân, em đừng nhẫn tâm như thế”.
Hàn Trân nhìn anh rồi nói, “Nhưng anh sẽ lập gia đình cùng với người phụ nữ khác”.
Quý Đình Tông cảm thấy rất bực, gương mặt cố kìm nén không biểu lộ cảm xúc nhưng ánh mắt lại bùng lên những đợt sóng tối tăm, “Tôi nói sẽ lập gia đình với người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-ca-va-chau-ngoc-te-te-liep-thu/1955139/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.