Tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ kiên nhẫn được tí xíu đã bỏ cuộc mất rồi.
Tô Niệm bĩu môi ngồi phắt dậy giật tung chiếc chăn trên người ra.
Hai tay bó gối ngồi suy ngẫm.
Khi nảy lỡ cãi nhau còn mạnh miệng với Hàn Thiên không muốn gặp mặt anh nữa, bây giờ nếu đi tìm Hàn Thiên không phải cô tự nhận bản thân mình sai sao? Rõ ràng cô đâu thấy bản thân mình làm sai.
Nhưng nếu cứ chiến tranh thế này không phải người có lợi là con nhỏ kia sao?
Như thế càng không được.
Nhất định phải nghĩ cách mới được.
Đang suy nghĩ không ngờ tiếng đập cửa lần nữa lại vang lên.
Đúng là ông trời đang giúp Tô Niệm cô mà.
Tô Niệm hởn hở nhảy xuống giường chạy đến bên cánh cửa.
"Sao mà anh nhây thế? Không biết người ta đang ngủ à?"
Rõ ràng phải làm lành để con nhỏ kia không đắt ý mà, tại sao có thể nói ra những lời này, còn có thái độ khó chịu khi nói nữa, Tô Niệm nhăn mày, đưa tay lên vỗ nhẹ vào cái miệng vạ của mình.
"Mở cửa"
Hàn Thiên từ ngoài cửa nói vọng vào.
Nghe có vẻ rất khó chịu.
"Anh về phòng mình đi.
Em không muốn thấy anh"
Tô Niệm lần nữa bặm môi nhăn mặt.
Rõ ràng lòng muốn gặp mà sao cái miệng lại cứ không chịu nghe lời.
"Anh nhắc lại lần nữa, em tự mở hay để anh phá cửa"
Vừa nói xong cánh cửa liền mở ra.
Tô Niệm vờ không quan tâm xoay lưng đi thẳng vào trong.
Hàn Thiên nheo mắt nhìn theo bóng lưng khoan thai bước đi của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dang/251187/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.