"Không nằm im thì anh làm thì được em?"
"Muốn thử không?"
Tô Niệm liền im bặt, không dám hó hé nửa lời.
Sợ rằng chỉ cần mở miệng khiêu khích lần nữa, thân thể cô sẽ thật sự không lếch nổi nữa mất.
Nằm được một lúc lâu, Tô Niệm không còn nghe thấy tiếng nói của Hàn Thiên nữa, thay vào đó chỉ là hơi thở đều đều nóng ấm phả vào cổ cô.
Không lẽ anh thật sự ngủ rồi sao? Còn đè lên người cô mà ngủ, Tô Niệm như phát điên lên, nằm đó cắn cắn môi, trợn tròn mắt tức giận.
Anh đè cô sắp không thở nổi mất rồi.
"Em sắp nghẹt chết rồi đây này, anh ngồi dậy mau lên"
Tô Niệm liên tục đập vào lưng Hàn Thiên, nhưng cũng vô dụng, đành dùng cách khác, Tô Niệm bỗng nhiên ho sặc sụa, ho đến nổi còn nặng hơn cả người lao phổi.
Tình hình không ổn, Hàn Thiên liền ngồi dậy ôm lấy người cô, vuốt vuốt ngực để cô dễ thở.
"Có sao không?"
"Anh xin lỗi"
"Sao anh không đè chết em luôn đi"
Tô Niệm khó chịu hét lên nhưng sau đó lại hài lòng cười cười nhìn anh, thì ra anh cũng dễ dụ đến như thế.
Có chút hối hận nhưng khi nhìn nụ cười của Tô Niệm, Hàn Thiên liền hiểu được đầu đuôi, anh lo cho cô như thế còn sợ xảy ra điều không hay, mà cô lại xem là chuyện nhỏ mà đùa giỡn, bỏ người cô ra, lạnh giọng.
"Vui lắm sao?"
"Vui mà"
Tô Niệm vẫn không chịu hối cãi mà trả treo.
"Em đừng có nháo.
Còn như thế nữa anh không tha cho em đâu"
Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dang/903587/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.