Đào Đào sững người, bất chợt ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông vừa đột nhiên tỉnh lại này, vẻ mặt đầy hoảng sợ và kinh ngạc, như thể vừa tận mắt chứng kiến kỳ tích chết đi sống lại xảy ra vậy.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi!” Giọng nói của cô vẫn còn lộ ra sự mừng rỡ và kích động khó mà lờ đi.
Thế nhưng sự mừng rỡ và kích động của cô chẳng hề đả động gì đến Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng hoàn toàn không để ý đến cô, thậm chí không liếc mắt nhìn cô tới một cái, giống như trong phòng bệnh không hề tồn tại người thứ hai.
Anh bắt đầu thử cử động, nhưng lực bất tòng tâm. Cả cơ thể như chứa đầy chì, đầu vừa mê man lại vừa căng ra, như bị nhét đầy bông.
Tình trạng cơ thể của mình, chính mình hiểu rõ nhất, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn nữa, anh không thể tự do đi lại.
Sau khi ý thức được điều này, vẻ mặt của Trình Quý Hằng càng u ám hơn, cuối cùng anh hướng ánh mắt nhắm vào Đào Đào. Con ngươi đen kịt, thâm trầm, vô cùng lạnh lẽo. Anh mở miệng chất vấn: “Ai cử cô tới?”
Đào Đào sửng sốt, ánh mắt ngơ ngác.
Đồng thời, cô còn có chút lo lắng, vì ánh mắt và khí chất của người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.
Anh lúc này cực kỳ giống một con sói vừa mới tỉnh giấc, ánh mắt sáng sâu vô cùng sắc bén, khắp người tỏa ra vẻ cảnh giác và nguy hiểm.
“Không ai cử tôi đến cả.” Cô ăn ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dao-truong-bat-nhat/1073482/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.