Trong một tuần sau đó, Đào Đào không chỉ chăm sóc cho bà mà còn phải chăm sóc Trình Quý Hằng sau khi anh tỉnh lại.
Hôm đó Trình Quý Hằng mượn điện thoại của cô, cô cứ nghĩ anh sẽ gọi điện cho người nhà, nhưng người nhà anh không hề đến bệnh viện thăm, cũng không gọi lại cho anh. Trình Quý Hằng cũng không hề tỏ ra lo lắng hay sốt ruột, việc có được người nhà quan tâm hay không đối với anh dường như không quan trọng.
Đào Đào thấy rất lạ, có một lần cô hỏi anh: “Anh liên lạc được với người nhà của mình chưa?”
Trình Quý Hằng đáp: “Tôi không có người nhà.”
Lúc nói câu này, giọng điệu và biểu cảm của anh cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt cũng không có bất kỳ sự dao động nào, giống như anh chỉ đang nói ra một sự thật không thể tranh cãi.
Đào Đào ngạc nhiên không thôi.
Làm sao mà một người lại không có người nhà được chứ?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng cô không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì cô cảm thấy Trình Quý Hằng dường như không hề nói dối. Về việc tại sao anh không có gia đình, đó là chuyện riêng tư của anh, cô không thể hỏi thêm.
Tuy nhiên, cô lặng lẽ nhấn vào xem nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, nhưng không tìm thấy gì, hiển nhiên là Trình Quý Hằng đã xóa nhật ký cuộc gọi trước khi trả lại điện thoại cho cô, cô không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình.
Bận rộn suốt một tuần, cuối cùng cũng đến chủ nhật, hôm nay Đào Đào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dao-truong-bat-nhat/1073491/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.