Chùa Vân Trung nằm trên đỉnh núi Vân, tường đỏ ngói đen, hương khói nghi ngút, vô cùng cổ kính.
Bước vào cổng chùa Vân Trung, đập vào mắt đầu tiên là một cây cổ thụ có rễ chằng chịt, cành lá xum xuê, trên thân cây và cành cây treo vô số sợi dây đỏ, trên mỗi sợi dây đều buộc một vật trang trí hình khóa bạc nho nhỏ.
Những sợi dây đỏ này cả mới cả cũ đều có, treo dày đặc gần như che hết nửa thân dưới của cây cổ thụ.
Lúc Đào Đào và Trình Quý Hằng đi vào chùa Vân Trung, đúng lúc gặp một đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai đứng cạnh nhau, hai tay chắp trước ngực bái lạy cây cổ thụ, vẻ mặt và động tác của hai người đều rất nghiêm túc và thành kính.
Trình Quý Hằng chưa từng thấy loại cây này.
Anh nhớ trước cửa chùa thường có cây bồ đề hoặc cây si, nhưng cây này trông không giống bồ đề, cũng không giống cây si.
“Đây là cây gì?” Anh tò mò hỏi Đào Đào.
“Bồ đề.” Đào Đào bổ sung: “Hai cây bồ đề.”
Trình Quý Hằng nhìn về phía rễ cây, phát hiện đây là một gốc cây liền cành— một cây hai rễ, hai thân cây quấn chặt lấy nhau hình thành một cây cổ thụ.
Nghĩ đến đôi nam nữ thành kính kia, anh chợt hiểu ra: “Cây nhân duyên?”
“Là cây nhân duyên, nhưng dân địa phương chúng tôi gọi là cây Nguyệt lão.” Đào Đào giải thích: “Dân địa phương chúng tôi có một tập tục, vợ chồng trước khi kết hôn nhất định phải đến chùa Vân Trung bái cây Nguyệt lão, còn phải nút kết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dao-truong-bat-nhat/1073536/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.