Ba ngày sau khi mất, bà nội được đưa đi hỏa táng.
Sáng ngày hôm đó, Đào Đào đưa mắt nhìn thi thể của bà nội được đưa vào lò hỏa táng. Trong lòng cô biết rõ đây là lần cuối cùng mình và bà nội gặp mặt trong đời này, đáy lòng vừa không nỡ vừa đau xót, cảm xúc lại lần nữa sụp đổ, không kiềm chế được mà gào khóc nức nở. Nếu không phải Trình Quý Hằng vẫn ôm chặt lấy cô thì chắc chắn cô đã ngã quỵ trên mặt đất rồi.
Bà mất được một tuần, cô cùng Trình Quý Hằng ôm hũ tro cốt của bà nội đến Nghĩa trang Vân Sơn, chôn cất chung với ông nội đã qua đời nhiều năm.
Đến lúc này, xem như cô và bà nội đã từ biệt mãi mãi.
Mặc dù rất khổ sở nhưng người mất cũng đã mất, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.
Huống chi bây giờ cô cũng không phải lẻ loi một mình, còn có Trình Quý Hằng bên cô.
May là còn có Trình Quý Hằng bên cô.
Nếu không có anh, cô chắc chắn vẫn sẽ đắm chìm trong nỗi đau mất đi bà nội, vĩnh viễn không thoát ra được, thậm chí còn có thể làm ra chuyện gì đó quá khích nữa.
Người sống trên đời, điều đáng sợ nhất không phải là đối diện với cái chết, mà là đối diện với cô độc và tuyệt vọng. Có rất nhiều loại tình huống tạo thành cô độc và tuyệt vọng, đối với Đào Đào, cái chết của bà nội chính là nguồn gốc của sự cô độc và tuyệt vọng trong cô.
Là Trình Quý Hằng dẫn cô thoát khỏi cô đơn và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dao-truong-bat-nhat/1073546/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.