9
Tôi nghe ra ý trong lời của Ngô Phương Vân, hình như nhà cô ta từ đời này sang đời khác đều có ý với Bạch Nguyên Trạm.
Nhưng khi nghe cô ta dùng từ "hàng cũ" để miêu tả tôi, tôi có chút tức giận.
Nhìn thấy con rắn độc trong tay cô ta sắp phun nọc vào mặt Cố Vân Trạch, tôi cũng không dám động đậy lung tung, dù tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Cố Vân Trạch sắp kết hôn rồi...
Ngô Phương Vân trên người chắc còn có điều kỳ lạ, tôi cũng không dám lại gần.
Chỉ đành quay đầu nhìn Bạch Nguyên Trạm, cầu cứu anh.
Nhưng Bạch Nguyên Trạm chỉ nhìn chằm chằm Ngô Phương Vân: "Cô có cảm giác gì không?"
"Cảm giác gì?" Ngô Phương Vân chỉ cười nhạt, nhìn tôi nói: "Hóa ra người anh luôn tìm kiếm là Chu Di à.
Thảo nào m.á.u cô ta có thể làm anh tỉnh lại, tôi còn cố tình ngủ với Trương Hiển Minh, nhưng cũng chẳng thấy cô ta có gì đặc biệt."
Trời ơi!
Tôi có gì đặc biệt và việc cô ta ngủ với Trương Hiển Minh có gì liên quan?
Mỗi câu nói của Ngô Phương Vân đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm như con rắn độc trong tay cô ta.
Ánh mắt tôi liếc quanh, muốn tìm thứ gì đó để liều mạng với cô ta.
Nhưng lại nghe thấy Bạch Nguyên Trạm thở dài: "Gia tộc nhà cô nuôi rắn qua nhiều thế hệ, mê hoặc lòng người, thu hút vận khí.
Vậy cô có cảm thấy vận khí của cô đang tan rã không?"
"Sao lại tan rã được? Có đầu rắn của anh trấn giữ, vận thế của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-day-chuyen-mau-ran-khat-vu/781607/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.