Dịch: Tiểu Thanh Đình
Hôm sau, Khanh Kha cảm thấy trước ngực hơi tức, như có gì đó đè nặng lên, anh mơ màng, còn tưởng rằng chú mèo trèo lên, liền mặc kệ, xoa xoa bộ đầu xù tóc trên ngực, rồi ngủ tiếp.
Chưa đầy một phút sau, đầu óc đang nặng trịch như nghĩ ra điều gì đó, tỉnh lại trong chớp mắt.
Hôm qua đã đưa mèo tới bệnh viện rồi, còn chưa về nhà, sao có thể trèo lên lồng ngực mình chứ.
Vậy chỉ có một khả năng.
Mặt anh sa sầm, trợn trừng mắt, nhìn con người quen thuộc đang bò toài trên người mình.
Bạch Cập.
Cái kẻ không biết đã bò lên người mình từ lúc nào kia hiện đang ngủ rất ngon lành, tứ chi uốn éo như bạch tuộc quấn chặt lấy người anh, mũi áp vào lồng ngực anh, thở đều đều, miệng vẫn đang nở nụ cười mãn nguyện, như đang mơ giấc mơ tuyệt đẹp.
Hắn vào đây từ lúc nào?
Khanh Kha chỉ nhớ tối qua đã ném hắn ra ngoài cửa, vào rửa sạch sẽ những dấu vết rồi mới đi ngủ, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về việc hắn bò vào lúc nào và bằng cách nào. Nghĩ tới chuyện mình bị người khác trèo lên giường trong lúc vô thức, mặt anh trở nên khó coi hơn hẳn vài phần.
Thế là anh liền ra sức đạp kẻ đang ngủ ngon kia xuống.
Mộng đẹp bị phá vỡ, Bạch Cập liền tỉnh lại, vẫn tư thế bị đá xuống, hắn mơ màng nhìn anh vài giây, mới giật mình ngồi dậy, hốt hoảng nói: “Anh… anh tỉnh rồi à?”
Khanh Kha trả lời, giọng lạnh nhạt: “Nếu tôi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-khong-che/2639400/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.