Phoebe nhận thấy sựtĩnh lặng ở khu văn phòng trênphố Bond của Sotheby vẫn bị quấy nhiễu vào tối thứ Ba như hôm nay. Mặc dù đãlàm việc tại nhà đấu giá London hai tuần lễ, nhưng côta vẫn khôngquen được với tòa nhà này. Mỗi âmthanh – tiếng ro ro của mấy ngọn đèn trênđầu, tiếng nhân viên an ninh kéo các cánh cửa để kiểm tra chắc chắn chúng được khóa chưa, tiếng cười xa xa vọng lại từ tivi – đều làm côgiật nảy.
Là người thâm niên ít ỏi trong bộ phận, nên Phoebe phải chịu trận đợi Tiến sĩ Whimore đến sau cánh cửa khóa chặt. Sylvia, cấp trêngiám sát của cô, đãcứng rắn yêucầu phải có ai đó gặp người đàn ông này sau vài tiếng. Phoebe nghi ngờ yêucầu này sai nguyên tắc nhưng là mộtngười còn chân ướt chân ráo trong công việc này côchẳng thể làm gì hơn ngoài mộtsựphản đối yếu ớt.
“Dĩ nhiên côsẽở lại. Ông ấy sẽcó mặt ở đây lúc bảy giờ,” Sylvia nóimộtcách xoa dịu, ngón tay vân vê chuỗi ngọc trai trước khi nhặt lên mấy tấm vé xem ba lê trênbàn làm việc. “Hơn nữa, côcũng chẳng điđâu nữa đúng không?”
Sylvia đãđúng. Phoebe chẳng điđâu nữa cả.
“Nhưng ông ta là ai?” Phoebe hỏi. Đó là mộtcâu hỏi hoàn toàn hợp lẽ, nhưng Sylvia trông như bị lăng nhục vậy.
“Ông ta từ Oxford đến và là mộtkhách hàng quan trọng của công ty. Đó là tất cả điều côcần biết,” Sylvia đáp. “Sotheby hãnh diện về sựcẩn mật của mình, hay côđãbỏ lỡ phần đó trong kỳ huấn luyện hả?”
Và vậy nên Phoebe vẫn ngồi ở bàn làm việc. côngóng đợi thời khắc bảy giờ hẹn ước kia. Để cho qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-ma-phu-thuy/1378272/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.