Ở Tây An khởi nguồn của mì trường thọ lưu truyền một câu vè như thế này: Mì dài người thọ, một sợi đến cùng, mì còn người còn, mì đứt mệnh đứt...***Tốt nghiệp đại học năm đó tôi quyết định phóng túng một lần, đi du lịch tốt nghiệp.
Nhưng xấu hổ là ví tiền rỗng tuếch dù kế hoạch lên đường dày một xấp cuối cùng cũng đành phải hủy bỏ kế hoạch ra nước ngoài lựa chọn cố đô của triều đại thứ 13 Tây An.Từ chuyến xe lửa muộn đi ra thì mặt trời đã xuống núi, lúc tôi đuổi đến trạm xe chuyến xe cuối cùng 307 đã xuất phát từ 10 phút trước.Tôi ủ rũ cúi đầu ra khỏi trạm xe định tìm nhà trọ ở lại một đêm.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì có một thanh niên mặt mày sáng sủa đi tới: Soái ca, xin hỏi anh có biết chỗ nào có nhà nghỉ không?Thân hình anh ta cao lớn, tỉ lệ cân đối, ngũ quan anh tuấn cùng với dáng vẻ tươi cười tự nhiên khiến cho ấn tượng đầu tiên với người đối diện rất tốt.
Trong góc có một cô nương thanh tú xõa tóc đang đứng đưa mắt nhìn anh ta, chắc là một đôi tình nhân.Tôi bật cười: Thật trùng hợp tôi cũng đang đi tìm nhà nghỉ.
Nào, cùng đi đi!Thanh niên nọ tên là Trương Chí Cường cũng là đến Tây An du lịch.
Hai chúng tôi nhanh chóng trở nên quen thuộc không giới thiệu nhiều liền sóng vai đi trên đường, vừa nói chuyện phiếm vừa đưa mắt tìm kiếm nhà nghỉ.Bạn gái anh ta lại lẳng lặng đi phía sau lưng chúng tôi không nói một lời, dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-meo-hoang-dai/1820946/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.