5h30’ sáng, trời đã sáng tỏ.Diệp Tiêu và đồng nghiệp đến phòng khám tâm lý của Mễ Nhược Lan.
Ở cửa phòng khám, anh nhìn kỹ mấy bức tranh quảng cáo, anh biết đó là sản phẩm của Vũ Nhi, anh chỉ cảm thấy những hình ảnh trong bức tranh quảng cáo dường như chính là cảnh trong giấc mơ của anh.Họ nhanh chóng đến hiện trường vụ án, Diệp Tiêu không chú ý đến nạn nhân đang nằm dưới đất ngay, mà anh chú ý đến vườn hoa nhỏ phía sau căn phòng.
Anh nhận ra mấy bông hoa gần sát cửa sổ đã tàn, nhiều cánh hoa dính lên cửa sổ kính, giống như những vết máu lấm tấm.Đã có mấy cảnh sát đợi họ ở trong phòng.
Đồng nghiệp của Diệp Tiêu quan sát tỉ mỉ nạn nhân Mễ Nhược Lan, anh khẳng định chắc chắn với Diệp Tiêu, dù xét trên phương thức gây án hay vết hằn trên cổ nạn nhân đều thực sự giống y hệt những vụ án trước, do cùng một hung thủ gây ra.
Thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng bốn giờ sáng, vừa khớp với thời gian Đồng Niên dìu Vũ Nhi cùng đối mặt với cảnh sát ở trên mái ngôi nhà đen.
Diệp Tiêu chú ý đến một chi tiết ở hiện trường vụ án, chiếc điện thoại trên bàn làm việc chưa đặt vào đúng vị trí, ống nghe bị rơi xuống bàn, treo lủng lẳng bởi dây điện thoại.Anh bạn đồng nghiệp lắc đầu bất lực nói: “Thật không ngờ, thì ra đến tận bây giờ, hung thủ thực sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nhưng sao Đồng Niên lại phải tự nhận chứ?”
Diệp Tiêu không trả lời câu hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-meo/462540/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.