Chap 7:
Tôi hứng khởi nhìn hắn. Nhìn vầy mà ngu dữ zậy. Lừa hắn quá dễ dàng. Tôi thật thấy xấu hổ thay hắn cho cái danh đương kim CKS.
Tôi cười thầm trong bụng, thôi thì đã diễn thì phải diễn cho thật đạt. Tôi hỏi hắn với vẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời:
-Tên anh là gì vậy?
-…
Hắn vẫn duy trì trạng thái im lặng. Hừ! Dám khinh thường tôi sao? Dù trong lòng đang rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như hoa nắng mùa xuân. [Hix…đôi khi tôi tự hỏi sao đạo diễn Trương Nghệ Mưu vẫn chưa mời tôi đóng phim thể loại ác quỷ giả danh thiên thần gì đó, chắc sẽ ăn khách lắm! He he…tự hào ghê! ]
Tôi đang vui sướng tự mãn thì hắn cất giọng lạnh lùng nhừa nhựa thấy ghét:
-Lâm Chấn Nam.
A! Tên này thật thà thật nha. Tôi không nói gì, tiếp tục công cuộc ăn uống nếu không muốn đụng phải ánh mắt sắc lạnh kia. Lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.
Ăn xong bữa cơm chùa nhà hắn. Người ta vẫn bảo cơm chùa là ngon nhất. Quả không sai. Nhưng giờ cơm có ngon hay không không quan trọng mà vấn đề chính bây giờ là hắn… Hắn ngồi bắt chéo chân chữ ngũ trên ghế sô pha, tay cầm ly cà phê, vừa nhâm nhi vừa đọc báo như ông hoàng. Trông mà muốn hất thẳng ly cà phê nóng kia vào khuôn mặt anh tú của hắn.
Nhưng làm sao tôi dám khi đang đứng run run trước mặt hắn cứ như phạm nhân chờ Bao Thanh Thiên xử tội. Híc, tôi chưa bao giờ có ngày nhục nhã như thế này. 18 năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-na-dai-tieu-thu/287721/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.