“Ngài Vere có thể xử lý mọi chuyện không?” Dì Rachel hỏi khi đoàn tàu chuyển bánh trong tiếng còi và hơi nước.
Vere vẫn ở lại sân ga, quan sát họ rời đi. Vẫn trong bộ dạng người đánh xe, anh đã đưa Elissande và dì Rachel đến ga tàu, để họ có thể bỏ Exeter và những thử thách lại sau lưng. Bà Douglas hồi phục ở nhà tốt hơn là ở một đồn cảnh sát, anh đã nói.
Nhưng đó là nhà của anh, đâu phải nhà họ?
“Anh ấy sẽ làm tốt thôi”, Elissande nói.
Anh lùi xa dần, xa dần, sự vắng mặt của anh bỗng biến thành một lỗ hổng sắc nhọn trong cô. Cuối cùng nhà ga chỉ còn là một chấm sáng trong bóng đêm và anh biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
“Mẹ nghĩ rằng... mẹ nghĩ rằng con sẽ muốn biết mọi chuyện”, dì cô nói.
Không, không phải dì cô, mà là mẹ cô. Elissande chuyển ánh mắt sang khuôn mặt thân quen đó, đã bớt hốc hác hơn trước nhưng vẫn già hơn nhiều so với tuổi, và cảm thấy một nỗi buồn ghê gớm.
“Chỉ khi nào mẹ cảm thấy đủ khỏe để nói chuyện”.
Cô không biết cô có đủ khỏe để nghe hay không.
“Mẹ nghĩ có thể”, dì Rachel nói với một nụ cười yếu ớt. “Nhưng mẹ không biết bắt đầu từ đâu”.
Elissande nhớ lại những gì chồng cô đã thuật lại chi tiết trước đây. Để giữ mình không run rẩy là cả một nỗ lực. “Con đã biết được rằng chú con, cha con, đã vẽ mẹ như một thiên thần tốt, nhân hậu rất lâu trước khi hai người kết hôn. Mẹ không biết ông ta là ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-na-hoan-hao/1561078/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.