Mẹ tôi nổi cơn th ịnh n ộ, không còn quan tâm đến thể diện, chỉ tay vào gia đình Từ Thành, “Các người mau cút ra khỏi đây cho tôi!”
“Đủ rồi, đừng có ồn ào nữa!” Tôi giả vờ đa u k hổ, che mặt lại, bỏ chạy vào phòng ngủ.
Tôi lao vào giường mềm mại, gục mặt vào gối, vai ru n r ẩy như thể đang khóc lóc đa&u đ..ớn.
Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi mở cửa bước vào.
Thấy tôi đa u kh ổ như vậy, bà cũng cảm thấy không dễ chịu, “Từ Thành thật không biết điều, mẹ sẽ tìm người tốt hơn cho con.”
Tôi nấc nghẹn nói: “Mẹ ơi, con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn nữa!”
Mẹ tôi thở dài: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”
Việc liên hôn với gia đình Từ Thành là ý của mẹ tôi, sự việc lần này như một cái t át vào mặt bà.
Bà dặn dò tôi đừng quá buồn, rồi rời khỏi phòng.
Khi nghe tiếng bước chân dần xa, tôi lập tức bật dậy khỏi giường, chẳng còn chút nào dáng vẻ đa!!u b’uồn. Nhờ vào lý do đ au l òng này, mẹ tôi trong vài năm qua cũng không can thiệp vào việc của tôi nữa.
Quan trọng hơn, nghĩ đến việc Tần Vi sắp phải nhận lấy kết quả trắng tay, tôi cảm thấy rất vui.
Việc này ầm ĩ đến mức ai cũng biết người yêu của tôi và Tần Vi đang lén lút với nhau.
Nhiều người gửi tin nhắn an ủi, hỏi thăm cho tôi. Tôi tắt tiếng thông báo và không trả lời ai cả.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-na-tra-xanh-dai-vuong-thi-nga/1315229/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.