Cô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.
Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.
Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:
"Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."
"Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."
Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.
Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.
Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"
"Tôi mỗi bữa chỉ ăn hai cái bánh bao cùng nước trắng, nhưng tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên lúc nào tôi cũng đói."
"Tôi đã cố gắng học tập hết sức mình, tôi tự nhủ rằng kiến thức chính là thức ăn tinh thần!"
...
"Bất cứ lúc nào, tôi cũng không bao giờ từ bỏ hy vọng! Tần Vi, bạn đã làm được, bạn thực sự đã làm được!"
Trà Sữa Tiên Sinh
Tần Vi cuối cùng cũng dừng lại, cô ta khẽ hít mũi, cười e thẹn.
Trong lớp học yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng rơi của một cây kim.
Một lúc sau, cô giáo chủ nhiệm mới phản ứng lại, dẫn đầu gọi mọi người vỗ tay.
Ngay lập tức, trong lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Tiếng vỗ tay xen lẫn với những tiếng nức nở.
Rất nhiều bạn cùng lớp đã khóc.
Mọi người đều cảm thán trước sự gian truân của Tần Vi, cảm thấy cô ta thực sự quá vất vả rồi.
Số phận đối xử với cô ta thật bất công, nhưng cô ta vẫn thi đậu vào một trường đại học danh tiếng toàn quốc. Hơn nữa còn xinh đẹp, thanh lịch và thấu hiểu lòng người.
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn cô ta với vẻ tự tin trên bục giảng, lẫn vào đám đông, tôi chỉ vỗ tay vài cái cho có lệ.
Cô ta bước xuống từ bục giảng, chiếc áo phông bó sát và ngắn cũn làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ của cô ta. Chỉ cần khẽ nâng tay là có thể thấy một mảng eo nhỏ trắng nõn.
Cô ta nói với mọi người rằng đó là vì không có tiền mua quần áo mới, vẫn còn mặc đồ cũ từ vài năm trước.
Nhưng tôi biết, đó chỉ là chiêu trò của cô ta để thu hút đám đàn ông mà thôi.
Thật sự điên quá xuất sắc, nếu không phải tôi đã quá hiểu con người cô ta, có lẽ tôi cũng sẽ bị cảm động.
Lúc nào cũng chỉ có hai chiêu đó, chẳng có gì mới mẻ.
Yêu thích diễn xuất đến vậy, thích được đứng trên sân khấu như thế sao?
Vậy thì để tôi kéo cô ta xuống nhé.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.