Đêm nay Lục Thức uống không ít rượu nên không lái xe, có tài xế đưa bọn họ trở về.
Ngu Vãn thấy anh nhíu mày lại, tưởng anh bắt đầu men say thì lập tức mở cửa sổ để không khí mát mẻ lùa vào.
Cô nghiêng mặt nhìn anh, trong đôi mắt hạnh ngấn nước tràn đầy lo lắng: “ Dạ dày của anh khó chịu ư? Có muốn nôn không? ”
Lục Thức lắc đầu: “ Không sao.”
Cô suy nghĩ rồi nói bằng giọng điệu mềm mại: “ Vậy anh dựa đầu lên trên vai em chợp mắt một chút đi.”
“ Được.” Anh nghiêng đầu, gối đầu lên trên bờ vai mảnh mai của cô bé.
Khác với mùi nước hoa nồng nặc trong sảnh tiệc vừa rồi, mùi hương trên người cô luôn rất nhẹ, giống như mùi oải hương thoang thoảng trong một buổi chiều mùa thu, ngửi được mùi nhẹ nhàng có thể khiến anh rất an tâm.
Anh khép mắt lại, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Ngu Vãn để mặc anh nắm, vì để anh ngủ được yên ổn, eo nhỏ ngồi thẳng tắp, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe giảng, không nhúc nhích.
Xe chạy đến cửa nhà, bàn tay bị anh nắm chặt kia mới tránh ra, khẽ mềm giọng nhắc nhở: “ Lục Thức, chúng ta về đến nhà rồi.”
Ngu Yến Thanh và Ôn Như đã về trước. Cô đỡ anh trở về phòng, lúc xuống bếp đã nhìn thấy mẹ đang pha trà.
Ngu Vãn lấy lọ mật ong ra, múc hai muỗng vào trong chiếc ly thủy tinh, lại đổ nước sôi vào, sương mù nhanh chóng tràn ra.
Cô cầm muỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-ngot-trong-tim-anh/584821/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.