“Anh là ai? Anh đang nói cái gì?” Tần Hiểu Nguyệt tuy rằng biết là người bên quân đội gọi tới, nhưng cô vẫn là giả bộ cái gì cũng không biết.
“Cô là Tần Hiểu Nguyệt đi? Chẳng lẽ anh cô không nói cho cô sao? Cô mở siêu thị bên trong vật tư, bị quân khu chúng ta trưng dụng, tôi khuyên các người vẫn nên ngoan ngoãn giao ra đi, miễn cho mọi người đều khó coi.” Khẩu khí của đối phương vẫn rất cường ngạnh.
“Như thế nào? Lời này là Lạc gia bảo anh nói sao? Hiện tại chính là một xã hội pháp chế, anh kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ không sợ tôi báo án sao?” Tần Hiểu Nguyệt lạnh giọng nói, cô cũng không phải là một người dễ chịu uy hϊếp.
“Thế giới này hiện tại thật là thế giới pháp chế không sai nhi, nhưng tương lai ai biết được? Cô không cần nói với tôi cô không biết, Tần Hiểu Nguyệt, cô không cảm thấy hai cái công ty nhà các cô ra tay có chút quá đột nhiên sao?” Trong thanh âm đối phương lộ ra một tia trào phúng.
“Có ý tứ gì? Chẳng lẽ các anh muốn lương thực là tạo phản sao?” Tần Hiểu Nguyệt cố ý bẻ cong sự thật.
“Cô nói cái gì?” Đối phương có chút sinh khí, người phụ nữ này sao lại không biết điều như vậy? “Anh muốn lương thực chẳng lẽ là vì tạo phản sao? Lá gan quá lớn đi? Tôi lập tức báo án, các người chờ.” Tần Hiểu Nguyệt vừa nói vừa tắt điện thoại, nhưng sau khi tắt điện thoại, cô bắt đầu suy tư, chuyện này rốt cuộc nên xử lý như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-banh-bao-la-nu-phu/432039/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.