Tôi nằm ở trên giường, yên lặng mà nhìn trần nhà, hồi tưởng từng hình ảnh "kiếp trước", viền mắt khô khốc, cuối cùng cũng rơi không ra một giọt nước mắt.
Có thể, nước mắt tôi trong bảy ngày như ác mộng đó đã trôi hết đi.
Cười nhạo một tiếng, lấy ra điện thoại di động gọi cho phòng chủ nhiệm, mặc kệ lão già kia không thích cỡ nào, vẫn cứ xin nghỉ bảy ngày, ông ta tuy rất không muốn, nhưng không có lý do gì ngăn cản tôi, tôi đã liên tục ba năm không có nghỉ ngơi.
Cúp điện thoại, tôi lập tức đặt vé máy bay sớm nhất đi thành phố B.
Tôi vẫn nhớ rõ ràng, ngày ấy khi tận thế mới đến, thời điểm ngay cả chính phủ còn chưa kịp phản ứng, nhưng anh cả lại gọi điện thoại tới, như đinh đóng cột ra lệnh bắt tôi ở nhà không nên rời đi, hỏi hắn lý do, nhưng trả lời không tỉ mỉ.
Bây giờ nghĩ lại, không thể không sinh ra mấy phần hoài nghi.
Đã có cơ hội, tôi nhất định phải hỏi cho rõ, mới có thể an tâm.
Mà một nguyên nhân khác cũng hoành hành trong lòng tôi, vết thương càng ngày càng dày đặc, thật lâu khó có thể tiêu tan.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đều biết cha mẹ yêu thương anh cả hơn.
Tôi nghĩ, hắn là trưởng tử trong nhà, đối với người cha cổ hủ mong muốn nối dõi tông đường, là chuyện đương nhiên, mẹ cũng thường thường khuyên lơn tôi, cho nên tôi tuy rằng ước ao, nhưng vẫn tiếp nhận sự thực.
Nhưng tôi không nghĩ tới, thời điểm tính mạng bị uy hiếp, cha mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-chi-an-nhien-huu-dang/925233/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.