17. Báo thù
Từ khi trọng sinh tới nay, Lương Nhiên từng bước cẩn thận như đi trên tấm băng mỏng. Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối luôn được yêu thương, vốn chỉ là một người mẹ bình thường, trong suốt cuộc đời 28 năm này, ly hôn chính là suy sụp lớn nhất trong sinh mệnh của cô, mà cô chưa bao giờ có thể nghĩ đến. Sau khi mạt thế, có một số người, sẽ bởi vì trật tự xã hội con người sụp đổ mà biến thành cầm thú, còn đáng sợ hơn so với tang thi cả người chảy ra máu mủ, chảy ra huyết đen.
Khi thanh âm của gã tên là "Chính ca" truyền đến, cô biết là kẻ kia, kẻ mà kiếp trước đã bắt cô, hô hấp của cô cơ hồ như dừng lại, cả người lạnh lẽo, bị đá, bị đánh, bị làm nhục, bị dây xích khóa lại, bị nhốt trong thùng xe. Gã đàn ông nở nụ cười dữ tợn từng bước từng bước đến gần, tiếng kêu la thảm thiết của những người bị ném ra ngoài mặc cho tang thi xâu xé, ánh mắt hoảng sợ bất lực của những đứa trẻ bị giết lấy thịt ăn ....
Ác mộng đáng sợ nhất chôn chặt dưới đáy lòng phảng phất như tái hiện, cô phân không rõ đây là cừu hận hay là sợ hãi chỉ có thể gắt gao bắt lấy cánh tay của Hắc Tử, phảng phất như người chết đuối bắt được tấm mộc cứu mạng, nước mắt căn bản không khống chế được trào ra.
Bàn tay Hắc Tử ấn gáy cô xoa xoa lên đôi vai nhỏ gầy, trong tay anh là bả vai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-chi-hac-tu-va-luong-nhien/1965068/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.