Sở Du Ninh chống trán lắc đầu.
Thẩm Vô Cữu chú ý đến tình trạng của nàng, nắm lấy tay nàng: "Công chúa?"
Trong đầu Sở Du Ninh là cơn đau nhức vì vắt kiệt nốt tia tinh thần lực cuối cùng, lần này thật sự đã vào trạng thái chờ hồi sức siêu dài.
Nghe Thẩm Vô Cữu gọi mình, nàng cúi đầu, cười toe toét: "Sự thật đã sáng tỏ, có thể về ăn cơm rồi."
Thẩm Vô Cữu nghe nàng nói vậy, im lặng.
Sắc mặt nàng còn trắng hơn cả người bị thương là hắn, mà nàng chỉ nghĩ đến chuyện ăn cơm.
"Công chúa sắc mặt trắng bệch như vậy, có cần gọi thái y đến xem không?"
Thẩm Vô Cữu nhìn khuôn mặt nàng đột nhiên như bị rút cạn tinh khí, cau mày.
Sở Du Ninh sờ bụng: "Không sao, chỉ là bị hạ đường huyết thôi, ăn chút gì là khỏi."
Thẩm Vô Cữu nhướng mày, hạ đường huyết là gì? Ăn chút gì là khỏi? Hắn không tin lắm lời này, luôn cảm thấy Anh Quốc Công thế tử chịu nói thật có liên quan đến nàng.
Tần các lão hoàn hồn, nhìn về phía Sở Du Ninh, lời là công chúa bảo hỏi, công chúa lại đột nhiên sắc mặt trắng bệch như vậy, có liên quan đến nàng không? Cuối cùng lắc đầu, cảm thấy không thể.
"Chuyện này là thế nào?"
Cảnh Huy Đế cũng không ngờ chỉ hỏi một câu đã hỏi ra được sự thật, có chút khó tin.
"Uy áp đế vương của phụ hoàng quá lớn, hắn chịu không nổi nên chỉ có thể nói thật." Sở Du Ninh không thành tâm khen ngợi.
Có phải như vậy không? Cảnh Huy Đế nghi ngờ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-dai-lao-xuyen-thanh-qua-phu-vay-nam-nhan-trong-phong-ta-la-ai/2701089/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.