Mặc dù không thể nói là khắc giống trăm phần trăm, nhìn thoáng qua giống như bùa chú, người thường không nhận ra, nhưng nếu gặp các mẹ Bá Vương Hoa thì chắc chắn có thể nhận ra.
Nàng vuốt v3 những thứ được khắc trên quan tài đá, có chút hoài niệm.
Nếu nơi này thực sự có thể thông với thế giới của nàng thì đây có lẽ là dấu vết cuối cùng thuộc về mạt thế, cũng là hồi ức của riêng nàng, bởi vì lúc đó các mẹ Bá Vương Hoa căn bản không nhớ nàng, mạt thế sẽ không đến, các mẹ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Dù có luyến tiếc đến đâu, nàng cũng hy vọng đây chỉ là hồi ức của riêng nàng, không muốn các mẹ Bá Vương Hoa trải qua nỗi khổ của mạt thế nữa.
Thẩm Vô Cữu thấy nàng lại lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy, đau lòng không chịu được, kéo nàng lại xem bức tượng nhỏ hắn khắc xong: "Giống nàng không?"
Sở Du Ninh gật đầu: "Giống lắm, chỉ là không có màu, không nhìn ra được lắm."
"Vậy ta tô màu cho nó, để các mẹ Bá Vương Hoa nhìn thấy nàng xinh đẹp nhất."
Thế là hai người lại bận rộn tô màu, làm xong mọi thứ, hai người phong tỏa hoàn toàn địa cung, đóng chặt lại không cho bất kỳ ai vào nữa, chuyện này có giống như họ đoán hay không thì không ai biết, nhưng Sở Du Ninh cảm thấy cả người cũng đã nhẹ nhõm hơn.
*
Làm xong một chuyện lớn, hai người đều thả lỏng, có tâm trạng làm chuyện nên làm, điên cuồng như muốn nuốt chửng đối phương.
Cuối cùng một kích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-dai-lao-xuyen-thanh-qua-phu-vay-nam-nhan-trong-phong-ta-la-ai/2703487/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.