Oa Oa lắc đầu, khuôn mặt đầy dầu mỡ nhem nhuốc, tự nhiên dựa vào trong lòng ngực của Mộ Phong, nhìn
về phía A Văn hỏi:
"A Văn, năng lượng của ngươi đã khôi phục chưa?"
A Văn quỳ rạp trêи mặt đất, thân mình cũng đầy vết máu cùng dầu mỡ, ngón tay không
ngừng liều mạng viết chữ "cửa" trêи mặt đất, vừa viết vừa lắc đầu.
"Không được, còn thiếu một chút, còn thiếu một chút, ta biết mình còn thiếu một chút,
đứng nóng vội."
"Ca ca, rất nhiều rất nhiều quái vật đang hướng về chúng ta."
A Võ vừa nghe A Văn nói còn thiếu một chút, liền gấp tới độ dậm chân, Tương thành ở phía Nam này đã
trở thành hang ổ sào huyệt của động vật biến dị, thực vật của An Nhiên từng lưu lại ở đây tất cả
đều đã trở thành thức ăn của chúng.
Mấy đứa nhỏ bọn họ, vừa bước ra từ chữ "cửa" kia đã ở trong bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ
em này, hơi thở của con người thình lình tràn ra làm cho động vật biến dị ở đây sợ ngây người.
Mà đám nhỏ bọn họ cũng bị đám động vật biến dị to lớn chen chút trong bệnh viện này dọa ngây người.
Lúc ấy nếu không phải Mộ Phong phản ứng nhanh, giờ phút này ba đứa nhỏ đã trở thành đồ ăn của động
vật biến dị, cũng không có khả năng sống tới ngày hôm nay.
Dưới sự vất vả của Mộ Phong, động vật biến dị ở tầng này đã bị dọn dẹp, nhưng bởi vì mùi vị của con
người hấp dẫn, không chỉ riêng động vật biến dị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/988146/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.