Đợi đến khi Lạc Phi Phàm hỗ trợ nâng xe lăn của bác sĩ Triệu lên cầu thang, lên đến cửa cầu thang
tầng 2, Triệu Như đã đứng ở trước mặt An Nhiên, trong ánh sáng mờ nhạt được hắt lên le lói của ánh
nến dưới tầng 1, mái tóc dài được buộc gọn gàng búi sau đầu không chút cẩu thả, Triệu Như nhìn An
Nhiên cười nói:
"Đã lâu không gặp, An Nhiên." "Các ngươi nhận thức?"
Chiến Luyện ninh mày, đứng ở bên người An Nhiên, nhìn nàng, biểu tình giống như một khắc không hề
thả lỏng.
An Nhiên gật gật đầu, xem như trả lời Chiến Luyện, nàng lại nhìn Triệu Như, vẻ mặt bình tĩnh đôi
mắt cảnh giác ẩn chứa quang mang, hỏi:
"Quan hệ của Triệu tiểu thư và bác sĩ Triệu dường như không tồi." "Tất nhiên a, đây là bà cô của ta
a."
Triệu Như cười đến ôn nhu, tùy tiện phảng phất như căn bản không phát hiện được sự cảnh giác trong
mắt An Nhiên, nàng xoay người cọ nhe vào vai An Nhiên đẩy chiếc xe lăn của bác sĩ Triệu.
An Nhiên đứng ở cầu thang, quay đầu nhìn Triệu Như và Triệu Thiến Dung, giữa mày nhăn lại thật sâu,
trêи khuôn mặt già nua của Triệu Thiến Dung, không có bất kỳ biểu tình gợn sóng nào, hỏi An Nhiên:
"Hai ngày nay, tình huống của hài tử kia như thế nào? có khỏe hơn không?" "Còn tốt." An Nhiên gật
đầu, nghĩ nghĩ, lại trả lời:
"Không phát hiện trạng huống dị thường nào."
"Vậy là tốt rồi, ta trước đi nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ sáng mai ngươi đem nàng
lại đây, ta lại hỏi nàng."
Bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/989166/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.