Diệp Thần thở gấp, đầu dựa vào Diệp Cẩn, chậm rãi bình phục nhịp tim đang kích động, vuốt ve cái tay đang làm loạn của Diệp Cẩn, đỏ mắt nói: “An phận chút, nơi này là địa bàn của người ta, bảo tồn thể lực.”
Diệp Cẩn ủy khuất, tay đặt lên lưng Diệp Thần, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà…anh khó chịu, lúc nãy kích động, nơi đó…đứng lên!”
Diệp Thần ảo nảo không thôi, nơi nào trốn không tốt, thế nào lại chạy đến trong núi rừng nơi chim không thèm ị này.
Diệp Thần hít thở một chút, thân thể xem như đã khôi phục không ít khí lực, không nói nhiều mà đẩy Diệp Cẩn ra, ý bảo y ngồi xuống, Diệp Thần không được tự nhiên nói: “Ngồi xuống, em giúp a.”
“Dùng miệng?” Diệp Cẩn vui vẻ nói.
Mặt Diệp Thần không hề thay đổi, trừng mắt nhìn y, ảo não nói: “Dùng tay? Không cần thì em chuẩn bị ra ngoài tìm hiểu tin tức.”
Diệp Thần không thèm để ý đến Diệp Cẩn, người này là loại được một tấc lại tiến một thước, nếu theo y, không chừng còn nháo ra nhiều chuyện hơn. Vết thương trên người đã khôi phục không sai biệt lắm, trên người đang mặc áo sơ mi, phía dưới trống rỗng không mặc gì hết.
“Dùng tay cũng được, nhưng…lần sau em phải bồi thường a.” Diệp Cẩn nhanh chóng nói. Lấy tính tình không được tự nhiên của Diệp Thần, nếu còn ép buộc, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, cái gì cũng không được.
Diệp Cẩn thân trên không mặc gì, phía dưới mặc quần quân đội, một thân cơ thể rắn chắc có lực, mở ra hai chân, thản nhiên ngồi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-lat-van-nam-xung-nghich-tap-ky/1868006/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.