Cố Cảnh Thừa dẫn đầu đi trước, nắm chặt tay Bạch Lạc đi vào bên trong.
Họ đi khoảng mười mấy phút, con đường hầm tối đen chỉ vừa đủ hai người đi qua đột nhiên trở nên rộng rãi hơn.
Đi thêm hai ba phút nữa, họ đến một không gian.
Nơi này rộng hơn hang động nhiều, khoảng một trăm mét vuông, cao tám chín mét.
Cố Cảnh Thừa chia ngọn lửa trong tay thành tám phần, lần lượt dán chúng lên bốn bức tường.
Lập tức, toàn bộ không gian trở nên sáng rõ.
Nơi này trông giống một căn phòng hơn.
Một chiếc giường làm bằng gỗ, vài chiếc ghế đơn sơ và một số đồ dùng hàng ngày.
Kỳ lạ hơn nữa là ở đây còn có áo giáp và mũ trụ mà người ta mặc, cùng với một số thứ không gọi được tên.
Những thứ này đều bị phủ một lớp bụi dày.
Cố Cảnh Thừa phủi lớp bụi trên áo giáp và mũ trụ.
“Chất lượng của áo giáp và mũ trụ này không phải là thứ mà người cổ đại có thể chế tạo ra được, nhìn dấu vết thì những người từng sống ở đây cũng không phải là người xưa. Tiểu Bạch Miêu, em xem thử xem, cái này có giống đồ vật của người ngoài hành tinh không.”
Cố Cảnh Thừa hỏi xong, thấy Bạch Lạc không trả lời, liền nhìn về phía sau.
Bạch Lạc đang nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Cố Cảnh Thừa theo ánh mắt của cậu nhìn qua, phát hiện Bạch Lạc đang nhìn một thanh kiếm đã rỉ sét.
Kiếm không có vỏ, cắm thẳng xuống đất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-meo-nho-hung-du-cua-dai-lao-vua-ngot-ngao-vua-quyen-ru/2883531/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.