"Đường Ngọc Chi?"
"Có."
"Đoan Thục Dương?"
"Có."
"Hồ Thị Hương?"
"Có."
"Lê Thái Hoàng?"
"Có."
"Dương Phù Hinh?"
"..." giáo viên chủ nhiệm thở dài chán nản "Thằng nhóc này lại nghỉ học nữa sao?"
Nghĩ tới gia cảnh ghê gớm của Dương Phù Hinh, thầy giáo không khỏi cảm thán.
Ai cũng không thể nghĩ được một học sinh lười biếng thường xuyên nghỉ học như Dương Phù Hinh lại là con cháu của Dương gia-nơi đào tạo ra những thiên tài. Nếu không phải ông từng gọi điện gặp vị phụ huynh kia một lần, ông cũng không thể tưởng tượng nổi ra chuyện này.
Thầy giáo tiếp tục điểm danh nốt những học sinh còn lại, hoàn toàn bỏ mặc Dương Phù Hinh muốn đi học hay không cũng được.
Cách ngôi trường không xa, có một tiệm cà phê sách đã mở cửa được 2 năm- LAM. Chủ tiệm, đồng thời cũng là vị khách thường xuyên tới đây nhất không ai khác là Dương Phù Hinh.
Trên giấy tờ thì chủ sở hữu thuộc về người khác, nhưng chính Dương Phù Hinh đã mua và duy trì hoạt động cho tiệm cà phê này.
Dương Phù Hinh thật sự rất lạc lõng, chưa từng có bất kỳ thứ gì khiến hắn hứng thú hay phân tâm tới.
Hắn buồn chán với cuộc sống này, buồn chán với tất cả mọi thứ đang xảy ra xung quanh.
Hắn rời xa Dương gia tìm một thành phố xa lạ, chỉ mong tìm được mục đích sống của bản thân.
Nhưng... mãi tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được.
Trường học thật khô khan và tẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-tam-hoi/2029385/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.