"Không thích." cậu ta không chút do dự từ chối, để lại Dương Điển Ức đứng bơ vơ trước cổng ký túc xá trong sự oán hận và thù địch cực độ.
Hừ! Cứ giữ thái độ đó đi! Để xem ai là kẻ thua cuộc đầu tiên! Tao sẽ cho mày quỳ xuống van xin và thần phục dưới chân tao.
Dương Điển Ức đã dựng lên một viễn cảnh trong tâm trí, một kế hoạch hãm hại đối thủ của mình. Với tính cách lạnh nhạt xa cách như vậy, cậu ta đảm bảo sẽ không thể có nhiều bạn. Chỉ cần Dương Điển Ức kết bạn thành công, hắn sẽ dụ dỗ cậu bước xuống địa ngục. Thứ đáng sợ nhất chính là miệng lưỡi thiên hạ, mà gieo rắc lời nói dối, truyền qua biết bao người, lời nói dối sẽ trở thành sự thật. Lúc cậu ta ở trong hố sâu tuyệt vọng, Dương Điển Ức là người duy nhất cứu vớt cậu ta, không những có một món nợ ân tình sâu năng, hắn còn được mọi người xung quanh mến mộ và cảm phục trước sự nhân hậu, tốt bụng.
Dương Điển Ức nhanh chân chạy theo, nhìn thấy cậu ta vừa cầm thẻ phòng 450, mà phòng của hắn lại là 107.
"Quản lý ơi! Em có chút chuyện muốn nhờ ạ!"
Nữ quản lý trẻ cuối đầu nhìn đứa trẻ thuần khiết, xinh đẹp như tinh linh, trong lòng không khỏi cảm thán. Xem ra hai học sinh mới chuyển trường đều là cậu bé xinh đẹp như vậy, mong rằng trong tương lai bọn họ sẽ có tiền đồ lớn. Cô ân cần hỏi "Có chuyện gì vậy em?"
"Em có bạn thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-tam-hoi/2029417/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.