"Mao Mao* mở cửa xe." Cảnh Mãn Hồng lồm cồm đứng dậy.
* Hoàng Mao ( Tóc Vàng)
"Mở rồi, mà này Mao Mao là ai?" Tóc Vàng mở khóa, vẻ mặt không phục, "Nhấn mạnh lần nữa, tôi tên Lục Tài Hoa, Lục trong lục địa, Tài Hoa trong anh hùng tài hoa."
"Biết rồi, Mao Mao." Cảnh Mãn Hồng phủi bụi trên ống quần, quan sát xung quanh, "Lái xe đi con trai, bên ngoài im ắng quá."
"Chân thế nào rồi?" Phó Diễn đỡ Giang Tinh Hoài đứng lên.
"Không sao." Giang Tinh Hoài nhíu mày xem thường, "Chuyện cỏn con."
Phó Diễn nhíu mày nhìn băng gạc lốm đốm vết máu, cúi người bế cậu.
"A!" Giang Tinh Hoài sợ hết hồn.
"Đừng nhúc nhích." Phó Diễn khẽ gắt, "Chân cậu không thể cử động."
Tóc Vàng mở thùng xe: "Xe này dùng để chở hàng, ở trước chỉ còn một chỗ.
Chân cậu ấy như vậy cũng không ngồi được, hai người chịu khó ở đây đi."
Phía sau xe cũng coi như sạch sẽ, Phó Diễn gỡ balo của hai người xuống, chồng thành một ụ, rồi mới bế Giang Tinh Hoài lên, để cậu nằm lên đấy.
"Tôi đóng cửa nhé, ở trước có cửa sổ nhỏ, kéo sang một bên là thấy được bọn tôi." Tóc Vàng dặn dò xong, đóng chặt van xe sau.
Bên trong buồng xe đen kịt, mắt Giang Tinh Hoài thao láo, vô thức níu tay Phó Diễn bên cạnh.
"Không sao đâu." Phó Diễn vỗ vai trấn an cậu, mò mẫm mở ô cửa sổ nhỏ mà Tóc Vàng nhắc đến, kéo sang phải, ánh sáng theo đó chui vào.
Giang Tinh Hoài quay đầu nhìn, thấy một ô chữ nhật nhỏ, vừa vặn quan sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-tap-kich-toi/1885896/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.