Căn cứ giới nghiêm mãi đến chập tối vẫn chưa được gỡ bỏ, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ quân đội phân phát lương thực dọc hành lang, không ai được phép rời khỏi kí túc xa. Phía xa lâu lâu lại nghe được tiếng súng, không ai biết tình hình ở cổng chính ra sao.
Bây giờ mới là 6 giờ, bầu trời gần như tối mịt, mây đen mỗi lúc một dày, nhưng mưa vẫn ngoan cố không rơi xuống, giống như tích dần cho một cơn bão lớn.
Giang Tinh Hoài chống cằm, mí mắt sụp xuống.
"Cốc cốc -- "
Phó Diễn một tay cầm sách, tay kia gõ lên bàn học.
Phó Diễn: "Viết nhanh lên em."
Giang Tinh Hoài bĩu môi oan ức: "Em muốn ngủ."
Phó Diễn nhìn đồng hồ đeo tay: "Làm thêm mười phút nữa rồi tắm."
"Mắc mớ gì tận mười phút! Em không làm!" Giang Tinh Hoài kêu trời kêu đất, đầu đổ rạp trên bàn không chịu ngồi thẳng.
"Giang Tinh Hoài." Phó Diễn gọi.
Giang Tinh Hoài không ngẩng lên, than thở: "Em không nghe không thấy, chú đánh em đi."
"Anh đã từng đánh em à?" Phó Diễn bất lực xoa gáy cậu. Giang Tinh Hoài khụt khịt mũi, vẫn không ngồi ngay ngắn.
Phó Diễn đành lấy vở, nhìn mớ câu hỏi còn dang dở chưa đâu vào đâu.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ, kéo chiếc ghế sát lại, lúc này mới lên tiếng: "Tiểu Tinh, thầy Cảnh nói với anh thành tích trước đây của em không tệ."
"Thì sao?" Giang Tinh Hoài thờ ơ.
"Không phải em học không được, mà là không muốn học." Phó Diễn nói.
"Em không ngốc." Giang Tinh Hoài nói thầm.
"Em rất thông minh." Phó Diễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-tap-kich-toi/1885955/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.