Từ lúc Giang Tinh Hoài nhìn thấy Giang Lương Viễn trong số những người xuống xe, cậu đã biết Giang Lương Viễn nhất định sẽ hỏi cậu một câu "Ba là ba của con, sao con lại không hiểu chuyện như vậy".
Giang Tinh Hoài hít một hơi thật sâu, xoay người.
Giang Lương Viễn đứng cách bọn họ chừng một mét, sắc mặt nhìn qua cũng không được khá lắm.
Giang Lương Viễn vừa muốn mở miệng, tầm mắt rơi xuống áo thun bị máu nhuộm đỏ của Giang Tinh, chững lại vài giây.
Thấy Giang Tinh Hoài trước sau không chịu mở miệng, không còn cách nào đành lườm cậu, tự mình lên tiếng trước: "Con bị sao?"
"Con —— "
"Ba! Con muốn ba!" Đứa nhỏ khóc nháo ầm ĩ.
"Lương Viễn..." Người phụ nữ ôm con trai đi tới, "An An cứ đòi anh, em...em cũng..."
Giang Lương Viễn nhìn Giang Tinh Hoài, thở dài, quay người ôm con trai khóc lóc không ngừng, "Anh giữ con cho, em đi ngủ trước đi, không phải chân bị bong gân sao?"
"Ừm, anh mệt cả ngày rồi cũng nên nghỉ sớm một chút." Người phụ nữ nhắc nhở, nhìn Giang Tinh Hoài, gật đầu với cậu, quay người rời đi.
"Đây chính là An An, vẫn chưa có cơ hội gặp." Giang Lương Viễn vỗ về đứa nhỏ, "Gọi anh đi con."
"Không gọi." An An vùi đầu vào lòng Giang Lương Viễn.
Không gọi thì không gọi. Giang Tinh Hoài cũng hừ một tiếng.
"Hừ cái gì hừ." Đứa nhỏ ngóc đầu.
"Mắc mớ gì tới nhóc." Giang Tinh Hoài mới không thèm để ý đến nó.
Giang Lương Viễn: "......"
"Giang Tinh Hoài!" Giang Lương Viễn trừng cậu.
Giang Tinh Hoài cũng trừng trở lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-tap-kich-toi/1885960/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.