Cố Thần vừa lòng vỗ vỗ cánh tay Lãnh Túc: "Làm không tồi."
Hai người một đường thông suốt tới viện nghiên cứu, phát hiện viện nghiên cứu không biết vì sao đã loạn thành một đoàn.
Trước mặt hai người bây giờ chính là cảnh tượng một đám người mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính dày cộp vẻ mặt nghiêm túc chạy qua chạy lại, mở cửa rồi lại đóng cửa cứ liên tục không ngừng.
Lãnh Túc cùng Cố Thần đứng ở ngay trước cửa viện nghiên cứu, hoàn toàn giống như người vô hình vì căn bản không ai thèm chú ý tới bọn họ.
Bị làm lơ hắn đành dựa nghiên qua trên người Lãnh Túc, đem toàn bộ trọng lực áp vào, ngáp một cái.
"Những người này đang làm gì vậy a? Không phải nói với người ta là có nhiệm vụ sao? Đến cả cánh cửa còn không cho đi qua! Nhiệm vụ cái ****".
Lãnh Túc sờ sờ những sợi tóc của hắn: "Mệt nhọc?"
Cố Thần tà tà liếc mắt nhìn y một cái: "Ta nói mệt nhọc ngươi sẽ mang ta trở về ngủ sao?"
"Sẽ không."
"Vậy ngươi còn hỏi làm cái con khỉ gì."
"Ta có thể ôm ngươi ngủ."
Cố Thần: "Khụ khụ." Hắn đang sặc nước miếng của chính mình a!!!
Cửa viện nghiên cứu dùng một loại kính nửa trong suốt đặc biệt làm thành, đứng ở ngoài cửa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài cái bóng trắng lướt qua.
Cánh cửa được làm từ một loại hợp kim chắc chắn đến dị thường, do dù có bị ném bom nguyên tử cũng lắm chỉ làm cho nó xuất hiện một ít vết nứt chứ không hề bị phá hủy.
Muốn đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-trong-sinh-chi-chua-khoi-he-thong/538287/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.