“Mẹ tôi chết rồi.”
Đối phương bỗng nhiên bắt đầu đáp lại mình, ngược lại khiến Cảnh Hạ có chút không quen. Một lát sau cậu mới kịp phản ứng lại, mới nói: “Xin lỗi, Tiểu Chanh, mình không biết mẹ bạn…”
“Không sao.” Kỷ Xuyên trình hơi rủ mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn viên gạch trên đất mà nó đã nhìn thấu. Trong đôi mắt xinh đẹp hẹp dài của nó chợt lóe ra vẻ thất lạc bi thương, nó cho là mình đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị Cảnh Hạ ở bên cạnh phát hiện.
Vừa thò tay đặt lên mu bàn tay của nữ thần, Cảnh Hạ vừa ăn đậu hủ nói: “Tiểu Chanh, bạn biết không? Năm trước bà nội của tớ cũng đã qua đời.” Nói xong, Cảnh Hạ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay nhìn về phía đêm tối yên lặng kia, nói: “Bà nội thương mình nhất, mỗi ngày đều lén đưa cho mình một khối choocolate xem như là món điểm tâm ngọt, mẹ đến bây giờ cũng không biết nữa đó.”
Kỷ Xuyên Trình không biết đối phương đang muốn nói điều gì, nhưng vì được giáo dục tốt nên nó không ngắt lời cậu.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tròn vốn rất dễ nhìn của cậu còn lộ ra chút trong suốt, lòng Kỷ Xuyên Trình khẽ động, cũng không rút tay mình khỏi tay cậu.
“Tiểu Chanh, lúc nãy bạn khóc thương tâm như vậy, mẹ bạn nhất định là rất tốt với bạn đúng không?”
Kỷ Xuyên Trình suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
“Vậy bạn càng không thể thương tâm nữa!” Miệng lưỡi trơn tru, giả ngốc mà nói ngon nói ngọt: “Nếu mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-trong-sinh-chi-tac-bang/59030/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.