Tòa nhà cao tầng trước sau như một đứng thẳng sừng sững trên đường, cửa sổ thủy tinh phủ đầy bụi, trên đường cũng trải rộng một ít vết máu khô màu đen. Khi chiếc land Rover màu đen chạy vào thành phố, cơ hồ mọi âm thanh đều không có, chỉ có một số người lén lút trong bóng tối trộm nhìn xung quanh, không dám lên tiếng.
“S thị cư nhiên cũng biến thành bộ dáng này?” Vu Giai kinh ngạc mà nói: “Tôi vốn là cho rằng tình huống ở thành phố lớn như S thị phải tốt hơn các thành phố, trấn nhỏmột chút, như thế nào lại hao tổn nghiêm trọng như vậy? ”
Vu Giai nhìn một pho tượng điêu khắc bằng thanh đồng nằm rạp trên đường, ánh mắt tròn xoe. Chỉ thấy đầu của bức tượng kia nằm lăn lóc cách bức tượng ba bốn mét, cả thân tượng cũng không nguyên vẹn, thất linh bát lạc mà nằm trên mặt đất, bốn phía cũng không thiếu vết máu, ruồi bọ không ngừng bay loạn.
“Nhiều người ngược lại sẽ là chuyện xấu, lời này cậu không hiểu?” Tần Sở đem cửa sổ xe hạ xuống, cười nhẹ nói: “Cậu chắc là chưa thấy qua B thị, cùng nơi này cũng không kém là bao nhiêu. Bất quá S thị giống như nghiêm trọng hơn một chút, thiếu gia, ngài có biết là xảy ra chuyện gì không?” Câu nói kia là quay đầu lại hỏi Kỷ Xuyên Trình.
Không đợi Kỷ Xuyên Trình trả lời, Cảnh Hạ đã chép miệng, nói: “Tôi thấy không cần chúng ta quan tâm, hẳn là sẽ có người lập tức thay nhóm chúng ta trả lời.”
Tần Sở kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-trong-sinh-chi-tac-bang/59117/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.