Không thể không nói, La Hinh Nhi rất có nhân mạch ở căn cứ Huy Hoàng, cùng ngày đã an bài cho ba người Sở Chích Thiên tới một gian phòng nhỏ nghỉ ngơi, cách chiến đội bọn họ tuyệt không xa.
Không gian gian phòng rất nhỏ, cũng rất đơn sơ, thứ hữu dụng bên trong sớm đã bị căn cứ thanh lý sạch, chỉ để lại một cái giường sáu thước với một cái tủ quần áo. Thứ khác đều trống không, chăn đơn đệm chăn trên giường đều không có, xem ra nếu muốn trải qua tốt hơn một chút, đều phải dựa vào khách trọ tự mình nỗ lực.
La Hinh Nhi đương nhiên luyến tiếc bạch mã vương tử trong lòng cô chịu tội, vì vậy nhiệt tình đề xuất, đệm chăn đệm giường các loại do cô đến giải quyết, đối mặt ý tốt tự động đưa lên cửa, Sở Chích Thiên lấy không có bất kỳ gánh vác nào. Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, trong phòng nhỏ đã tăng thêm không ít đồ vật, tuy rằng bố trí không được coi là có bao nhiêu tốt bao nhiêu dễ chịu, nhưng cũng có vài phần ấm áp, vì thế Sở Chích Thiên không chút nào tiếc rẻ đưa lên nụ cười cảm kích.
Nhìn La Hinh Nhi một bộ dáng bị mê tâm hồn, vô tri vô giác rời đi, Tiêu Tử Lăng quả quyết khinh bỉ nói: “Sở ca, anh quá vô sỉ.”
Đạt được đương nhiên là một cái búng trán không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên, nếu không phải vì thuận lợi tiến vào căn cứ Huy Hoàng, anh có cần bán sắc tướng của anh sao? Đàn em nhà mình không những không thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-trong-sinh-chi-vat-hy-sinh-phan-kich/1497289/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.