Đa Dư không cử động, chỉ nhìn người phụ nữ đang kề bên rất gần.
Đã trùng sinh được một tháng rồi, những chuyện xảy ra trong quá tựa như chỉ mới như ngày hôm qua không ngừng hiện ra trước mắt, cô thật sự khó mà quên được.
Cơ thể người phụ nữ co giật một trận, chậm rãi ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với Đa Dư.
Đa Dư nhìn đôi mắt đỏ không có tiêu cự, dần dần hợp làm một với đôi mắt đỏ cô nhìn thấy trước khi chết, trong lòng đau đớn.
Cô nhớ cậu ấy rồi, rất nhớ, rất nhớ.
Không biết cậu ở nơi nào hiện giờ có tốt không?
Haiz!! Con người đúng là một thứ gì đó rất kỳ quặc.
Dễ dàng có được thì lại không biết trân trọng, chỉ khi đánh mất rồi mới biết vãn hồi mong muốn có được.
Nhưng lại không nghĩ đến thời gian sao có thể quay ngược.
Đa Dư lấy điện thoại từ trong túi ra, đã mất tín hiệu rồi, chỉ có một tin nhắn nhận được từ nửa tiếng trước cùng mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Cho dù bây giờ có gọi được cô cũng không thềm nghe máy.
“Chị ơi chị mau về nhà đi, bố phát điên rồi, bố cắn chết mẹ rồi, Nghiên Nhi sợ lắm.
Chị mau quay về đi, mau lên.
Nghiên Nhi không biết phải làm gì? Nghiên Nhi rất nhớ chị.”
Đa Dư nhìn về hướng ngoại thành, trên miệng treo lên nụ cười lạnh, nhà, cô trước giờ chưa từng có nhà, đó chỉ là nơi có cũng được mà không cũng được.
Đa Nghiên, em gái tốt của chị, kiếp này không có chị ở bên cạnh thì phải sống sót
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/196452/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.