Tần Gia Dung vốn tưởng Diệp Hàm Huyên sẽ run sợ trước lời cô ta nói, chỉ là người ta sắc mặt vẫn bình thản như hồ nước lặng, tuyệt nhiên không quan tâm.
"Mày không sợ?"
Diệp Hàm Huyên đạm mạc cười nói, "Sợ gì?"
"Mày! Mày đừng thách thức kiên nhẫn của tao! 300 loại cực hình của Ly Mộ tao không tin mày chịu được quá mười cái."
"Ồ, vậy hả? Tao cũng muốn thử xem tư vị ra sao. Chỉ tiếc là ngài Cyril đây có đồng ý không mới là vấn đề."
Tần Gia Dung khuôn mặt vặn vẹo vốn định nói gì đó thì Cyril thao tác nhanh gợn giơ bàn tay lên, trầm giọng nói, "Tần Gia Dung à, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi! Quân cờ như cô tôi không thiếu. Tốt nhất trong thời gian này cô an phận ở nguyên trong phòng cho tôi!"
Cyril nói đoạn từ ghế toạ đứng dậy, chậm rãi đi về phía Diệp Hàm Huyên.
Diệp Hàm Huyên cảm giác được luồng khí hắc ám đang đánh ập vào não bộ cô. Theo mỗi bước chân của Cyril, chiếc chuông nhỏ màu bạc được treo ngang hông y lại khẽ kêu lên từng điệu. Diệp Hàm Huyên khẽ rùng mình, nói,
"Ông, ông rốt cuộc là ai? Tại sao, tại sao....." Tại sao phải làm thế với tôi? Tại sao lại muốn hại Tần Gia, Thiên Gia....
Chỉ là cổ họng cô như bị ai đó bóp nghẹt lại, không tài nào nói lên thành tiếng. Người đàn ông có khuôn mặt trắng da, đôi đồng tử màu đỏ như ma quỷ ám lấy linh hồn cô....
"Không........"
............
Cùng lúc đó, trên chiến cơ của Thiên Gia.
"Chết tiệt!"
Thiên Tà đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/417949/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.