Editor: Mứt Chanh Chương 59: Đồng hành Sau khi nấu xong bữa tối, Mộ Kiêu Dương lên lầu định gọi cô ấy ra ăn cơm. Đứng tại cửa phòng, anh mới phát hiện bên trong rất yên tĩnh. Khẽ cười một tiếng, chắc con nhóc này lại ngủ quên rồi. Đúng là như một chú lợn con vậy. Đột nhiên, tim anh mềm nhũn lại. Suy cho cùng, cô ấy chỉ là một phần tách ra từ Điềm Tâm năm mười sáu tuổi. Nghĩ kỹ lại, cô ấy vẫn rất giống Điềm Tâm. Đêm đó, trong căn nhà gỗ bên bờ biển, ngay cả anh cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Điềm Tâm. Khoảnh khắc ấy, Điềm Tâm và Tiểu Điềm là một thể không thể tách rời. Càng nghĩ sâu hơn, đầu Mộ Kiêu Dương càng đau nhức. Anh dựa vào khung cửa, cảm thấy giáo sư Mộ không chỉ thôi miên Điềm Tâm mà có lẽ còn thôi miên cả anh. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao giáo sư Mộ lại cố tình che giấu? Ngay cả anh cũng bị anh ấy thôi miên ư? Đến mức ký ức về đêm đó trở nên quá mơ hồ, Mộ Kiêu Dương hoàn toàn không thể phân biệt được đâu là thật đâu là hư ảo. Điều duy nhất anh nhớ rõ là tiếng gọi tên anh của Điềm Tâm không ngừng vang lên. Mộ Kiêu Dương—ba chữ này quấn quýt trong đầu anh, cuối cùng giúp anh tìm lại ý thức của chính mình. Tiếng “két” khẽ vang lên, cánh cửa hé mở một khe nhỏ. Bất ngờ, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra ngoắc ngoắc anh. Anh không nhìn thấy cô ấy phía sau cánh cửa, chỉ thấy bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-trai-cua-anh-sang/2817149/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.