🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Mứt Chanh

Chương 133: Ngọt ngào

Lạc Tâm cau mày, trông có vẻ đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Cuối cùng anh ta lắc đầu, nói: “Không quen.”

Tiêu Điềm Tâm bất chợt hỏi: “Anh thích tôi đúng không?”

Lần này, cô không hề đỏ mặt, hoàn toàn giữ thái độ công việc, lạnh lùng và lý trí. Dù anh ta có là F, cô cũng không sợ. Dù gì anh ta cũng đã bị giam giữ rồi cơ mà! Hơn nữa, nhân cách cũng có thể được các nhà trị liệu tâm lý xóa bỏ. Có Cảnh Lam, vị “Phật sống” ấy ở đây, cô lại càng không có gì phải lo.

Lạc Tâm không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, mặt lại đỏ bừng lên. Anh ta khẽ ho một tiếng, cúi đầu xuống, mân mê những ngón tay đặt trên đầu gối. Hàng mi dài khẽ run rẩy, rõ ràng là cực kỳ xấu hổ. Đúng như Cảnh Lam mô tả: ngây thơ, rụt rè, thẹn thùng, hướng nội. Trí tuệ không có vấn đề gì nhưng tâm lý vẫn còn dừng lại ở tuổi thiếu niên.

“Anh không nói nhưng tôi đã biết rồi.” Tiêu Điềm Tâm càng trực diện hơn, “Anh thích tôi.”

Lạc Tâm ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhưng ánh mắt vẫn không rời cô được. Ánh mắt ấy của anh ta dần dịch xuống đôi môi cô. Đôi môi cô đỏ mọng, đường nét duyên dáng.

“Anh muốn hôn môi tôi phải không?” Tiêu Điềm Tâm lại nói tiếp. Lạc Tâm vội vàng quay đi chỗ khác, ngồi thẳng dậy. Vừa rồi, anh ta đã vô thức nghiêng người về phía cô.

Tiêu Điềm Tâm nói: “Môi là bộ phận mang tính ám chỉ cao về t*nh d*c. Cũng tượng trưng cho hành vi t*nh d*c. Tôi nghĩ trong cơ thể anh có nhân cách của F. Cảnh Lam đã nói rồi, trong người anh có 16 nhân cách đã biết, còn nhiều nhân cách chưa được xác định.”

“Phải, anh biết mình bị bệnh.” Lạc Tâm cúi đầu đáp, không dám nhìn vào mắt cô nữa.

Tiêu Điềm Tâm chau mày. Anh ta sợ cô, kháng cự cô, vì lời cô nói đã vô tình làm tổn thương anh ta.

“Điềm Tâm, để anh ta nhớ lại đi. Năm đó khi đến gặp em để đặt thiết kế quần áo, anh ta dùng thân phận nào.” Mộ Kiêu Dương lên tiếng.

Cô thu lại vẻ sắc sảo, dịu giọng hỏi: “Lạc Tâm, anh còn nhớ năm ấy anh lấy thân phận gì để đến gặp tôi không? Tôi không nhớ rõ nữa, lâu quá rồi. Hơn nữa, khi ấy anh không như bây giờ. Tôi với anh trai anh, Lạc Trạch là bạn thân. Nếu từng gặp anh, tôi tuyệt đối không thể quên được.”

Lạc Tâm ôm đầu, rất đau khổ: “Anh chỉ nhớ đã gặp em. Nhớ em mặc váy xanh. Còn bản thân anh… mơ hồ lắm…”

Cơn đau mỗi lúc một dữ dội. Ban đầu anh ta chỉ ôm đầu run rẩy, sau đó lăn cả xuống đất, lấy trán đập mạnh xuống sàn liên tục.

Cảnh Lam lập tức xông vào, tiêm thuốc an thần cho anh ta rồi lạnh lùng ra lệnh tiễn khách: “Hôm nay đến đây thôi.”

***

Hai người rời khỏi “Ngôi nhà tĩnh lặng”, quay về Lâu đài Lucerne.

Về tới lâu đài cổ thì trời đã nhá nhem tối.

Dù đã lái xe cả ngày nhưng Mộ Kiêu Dương vẫn không thấy mệt, đích thân xuống bếp nấu ăn cho cô. Là món lẩu phô mai nổi tiếng Thụy Sĩ. Sợ cô thấy ngấy, anh còn làm thêm món cua cay.

Bữa ăn trôi qua trong không khí trầm lắng. Thực ra cô đã ăn no nhưng anh vẫn kiên nhẫn bóc vỏ cua và vỏ cua, tỉ mỉ tách phần thịt trắng nõn pha chút chỉ đỏ, đặt vào chiếc bát sứ nhỏ. Đột nhiên cô hỏi: “Tuần trăng mật này của chúng ta còn tiếp tục không?”

Mộ Kiêu Dương khựng lại một chút rồi đút thịt cua vào miệng cô, nhẹ nhàng đáp: “Tất nhiên là tiếp tục rồi. Vài hôm nữa, anh sẽ đưa em đi Phần Lan ngắm cực quang. Nhưng trước đó, chúng ta còn phải đến…” Chưa kịp nói hết, cô đã tiếp lời: “Đi gặpB, Benjamin.”

Anh bật cười: “Điềm Tâm, chúng ta thật sự tâm đầu ý hợp.”

Cô đỏ mặt chỉnh lại lời anh: “Là ăn ý.”

“Ừ. Dù là trong đời sống, công việc, hay trên giường, đều rất ăn ý.”

Cô ngồi thẳng lưng hơn: “Anh không thể nghĩ gì khác ngoài chuyện đó à?”

“Đang trong tuần trăng mật, nghĩ đến chuyện ấy suốt cũng là điều bình thường.” Anh đáp rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức như đang trêu chọc. Thấy cô lhơi bồn chồn, anh bèn nói: “Được rồi, không trêu em nữa. Bảy năm trước, anh đã điều tra ra thân phận thật của Lạc Tâm. Anh xin được danh sách khách hàng năm ấy từ Lệ An An. Vị khách người da trắng mà em nhắc thực ra là Lạc Tâm đội mặt nạ da trắng. Là một ông trùm bất động sản quốc tế, chuyên xây khu nghỉ dưỡng, khách sạn năm sao và biệt thự ở các thành phố du lịch trên toàn cầu. Tập đoàn của hắn sở hữu công ty xây dựng. Rất khớp với hồ sơ của F. Quan trọng nhất là sau khi gặp em, trong vụ án giết người hàng loạt thứ hai tại Mỹ, nạn nhân có đến 30–40% điểm giống em.”

Thấy cô thả lỏng hơn, anh nói thêm: “Trước khi mọi chuyện được làm rõ, anh sẽ luôn bảo vệ em. Anh sẽ không để xảy ra bất kỳ sơ hở nào. Dù F còn là người hoàn toàn khác, anh cũng không được lơ là.”

Cô đặt chén cơm xuống, chạy tới ôm lấy anh, rúc vào lòng anh nói nhỏ: “Em nghe lời anh hết.”

Lúc này, Mộ Kiêu Dương thật sự dở khóc dở cười. Tay anh vẫn đang cầm một cái càng cua to đùng, dính đầy dầu ớt. Anh đút cho cô một miếng, hỏi: “Ngon không?”

Cô khẽ “ừm” một tiếng, đáp: “Ngon lắm,” rồi ôm lấy cổ anh, ghé sát môi hồng thì thầm bên tai anh: “Nhưng không ngon bằng anh.”

Anh ngẩn ra, tay vẫn còn dính dầu nhưng cô đã hôn anh rồi. Nụ hôn của cô nồng cháy, cay xé lưỡi. Bàn tay nhỏ bé của cô len vào trong áo anh…

Sau đó, anh bôi cả dầu ớt lên người cô. Nhưng khi hôn cô, môi anh cay rát. Anh cắn khẽ môi cô:“Đúng là tự chuốc lấy đau khổ.”

Cô đã đè anh xuống thảm. Chiếc ghế đổ ầm, khăn trải bàn bị vướng kéo rơi bát đĩa vỡ loảng xoảng. Cô cúi xuống hôn anh, mà anh đã tiến vào cơ thể cô. Ngọt ngào, hòa hợp.

Nhìn cô nhấp nhô trên người anh, vừa quyến rũ vừa đáng yêu, anh biết rõ suy nghĩ của cô liền dỗ dành: “Điềm Điềm, đừng sợ. F sẽ không làm hại em. Anh sẽ không cho phép.” Cô mệt rồi, gục đầu lên ngực anh, khẽ “ừm”. Anh lật người, đè cô xuống dưới.

Căn phòng ngập tràn ánh xuân, dịu dàng và mỹ lệ.

***

Khi Mộ Kiêu Dương dọn dẹp xong phòng khách và quay trở lại phòng ngủ, anh mới phát hiện cô đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Anh liền c** đ*, xuống hồ bơi cùng cô thưởng thức cảnh đêm.

Nghe tiếng bước chân anh, cô không quay đầu lại mà nói: “Ở đây thật tuyệt. Ngẩng đầu là trời sao, tựa lưng là núi, khắp nơi đều là phong cảnh đẹp.”

Vì độ cao quá cao nên dù đang giữa mùa hè, nơi đây vẫn mát mẻ, đặc biệt là vào ban đêm. Hơi nước từ suối nóng lan tỏa mờ ảo, hòa vào dãy núi phía xa, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Dưới hồ có ánh đèn xanh ngọc, khiến nước suối phản chiếu thành một màu biếc, vô cùng lấp lánh.

“Ở đây thật sự rất đẹp, nhất là vào mùa đông. Quấn mình trong áo lông mềm mại, nằm phơi nắng trên ban công, chớp mắt một cái là cả ngày trôi qua êm đềm.”

Mộ Kiêu Dương từ phía sau ôm lấy cô, cô cũng tựa vào lòng anh.

Ngâm nước lâu dễ khát, anh mang cho cô một lon rivella vị nguyên bản, loại nước ngọt từ sữa bò đặc sản nơi đây, mát lạnh, vị chua chua ngọt ngọt, sảng khoái, còn có những bọt khí li ti, uống vào thơm như champagne.

“Lần đầu tiên em uống loại nước này đấy.” Tiêu Điềm Tâm l**m môi, rất thích hương vị thanh mát dịu ngọt ấy.

“Là Cảnh Lam dùng sữa tươi nhà anh ấy nấu ra. Về bản chất vẫn là sữa bò.” Mộ Kiêu Dương giải thích.

Trong bể bơi, cô đi chân trần, đứng cạnh anh thì chỉ cao tới vai. Anh ôm lấy cô, bật cười: “Em đúng là nhỏ xíu.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng cúi đầu nhìn cô. Cả bầu trời sao như rơi vào mắt cô, lấp lánh rực rỡ, phản chiếu ánh tuyết trên đỉnh núi. Đẹp đến mức khiến người ta nghẹn lời.

Anh hôn nhẹ lên mắt cô rồi nói: “Ngủ sớm đi nhé. Ngày mai anh đưa em đi đạp xe.”

Sáng hôm sau, hai người dậy rất sớm.

Anh lục tìm trong kho được hai chiếc xe đạp, mang theo chút nước rồi cùng nhau lên đường.

Hôm nay cô mặc áo thun trắng với quần yếm bò màu xanh nhạt. Mái tóc đen dài được tết thành bím xương cá, buông thả trước ngực, đội thêm chiếc mũ cói hồng nhạt trông như một cô sinh viên đại học, dễ thương đến mức không còn chút gì của hình ảnh người vợ nhỏ ngày thường, khiến anh nhìn mãi không rời mắt.

Cô đạp xe rất nhanh, vượt lên trước rồi quay đầu lại cười trêu: “Nhìn gì thế hả?!”

Anh lập tức đuổi theo cô.

Họ không có mục tiêu cụ thể, cứ thế đạp xe rong ruổi.

Khi mệt mỏi, họ dừng dưới một gốc cây to, trải thảm nằm xuống nghỉ ngơi, thoải mái vô cùng. Cô thích nhất là dựa vào người anh nhé! Còn anh thì đọc sách. một cuốn sách dày cộm. Cô nhìn thoáng qua và thấy đó là một cuốn sách khó hiểu về tâm lý học thuần túy.

Cô bật cười: “Cái này còn khó hơn tâm lý tội phạm gấp trăm lần. Chỉ có anh mới nhai nổi.”

“Vì có em ở đây nên anh mới đọc nổi.”

Anh vừa vuốt tóc cô, vừa say mê đọc. Anh nói xong, một tay vuốt tóc cô, tay kia đọc sách. Cô ngưỡng mộ sự đa năng của anh, cố ý trêu chọc anh, cúi xuống cắn môi anh, cười khẽ: “Thế còn đọc nổi nữa không?”

Anh cũng cười, đặt sách xuống, kéo cô vào lòng, ôm lấy hôn say đắm.

Ánh nắng rọi lên gương mặt anh, trắng mịn như ngọc, phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ. Màu trắng của tuyết núi in vào đôi mắt anh, khiến mống mắt trở nên trong suốt, ánh lên sắc xanh băng mờ nhạt, nhẹ đến mức ngày thường chẳng thể nhìn thấy. Cô nhìn say mê, tấm tắc khen: “Kiều Kiều à, vẻ đẹp này của anh khiến phụ nữ nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống anh mất thôi!”

Mộ Kiêu Dương đỏ mặt ngay. Là đàn ông, anh vốn không quen bị người ta khen là “đẹp”, nên nghiêm túc sửa lại: “Anh là đàn ông. Không phải đẹp.”

Cô lấy từ túi ra một quả táo rắn đỏ mọng, cắn một miếng rồi trêu: “Muốn ăn không, người đẹp?”

Cô rõ ràng đang trêu chọc anh!

Anh mím môi, không đáp, chỉ khăng khăng muốn sửa lại: “Không phải người đẹp.”

“Muốn không?” Cô đưa quả táo qua lại trước mặt anh lắc qua lắc lại: “Muốn không? Thì anh  trực tiếp nói đại đi!”

Quả táo đỏ đến mê hoặc giống như màu môi cô, chỉ là môi cô mang sắc hồng phơn phớt như ráng chiều, mềm mại, bóng nhẹ, chỉ khi trang điểm mới hé lộ màu đỏ thật sự. Anh nhìn mãi không rời, cuối cùng nhỏ giọng đáp: “Muốn.”

Muốn lắm, muốn được hôn đôi môi ấy của cô.

Tiêu Điềm Tâm ngẩng đầu lên, ngậm lấy môi anh, chia nhau cắn cùng một miếng táo. “Ngon không?” Cô vẫn tiếp tục trêu anh.

Anh cắn nhẹ vào tai cô: “Em còn ngon hơn.”

Cô không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nằm trên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập. Anh nghịch mái tóc bím của cô, cười trêu: “Hết trêu rồi à?”

Cô đánh anh.

Hai người lại phá lên cười vui vẻ.

Cả hai đạp xe xuống một con dốc nhỏ, men theo đồng cỏ đi rất xa. Ở phía xa, lác đác vài căn nhà nông trang, cùng với những chú bò sữa.

“Đây là trang trại của Cảnh Lam.” Mộ Kiêu Dương chỉ vào một con bò bên cạnh cô: “Ừ, con bò này cũng là của nhà Cảnh Lam.”

Cô cười khúc khích: “Anh với Cảnh Lam đúng là cặp đôi trời sinh, một đại gia cừu non, một đại gia bò sữa!”

Mộ Kiêu Dương gõ nhẹ vào trán cô: “Suốt ngày nghĩ lung tung!”

Hồ Lucerne vẫn luôn ở bên họ. Dù đạp đến đâu, cũng có thể thấy mặt hồ trong xanh, phẳng lặng như gương. Cô hít một hơi thật sâu, cánh mũi khẽ động đậy, nhìn dáng vẻ là biết cô yêu nơi này lắm. Anh nói: “Cảnh Lam là anh rể em. Em thích nơi này thì cứ đến ở nhiều hơn một chút.”

“Được á! Lần sau em kéo Tiểu Tĩnh qua đây. Hai nhà mình ở chung, biết đâu lúc đó em với anh đều đã có bé Tiểu Dương rồi ấy chứ!” Nói rồi cô dừng xe, xoa nhẹ lên bụng mình vẫn còn phẳng lì và nói: “Không biết trong này có chứa bé Tiểu Dương chưa nữa.”

Mộ Kiêu Dương tỏ vẻ không vui, hừ nhẹ một tiếng: “Anh thấy là công chúa nhỏ cơ.”

“Ồ? Anh có tia X à? Siêu âm còn chưa thấy được gì mà anh thấy được rồi?”

Hai người bất đồng quan điểm, lại cãi nhau nhưng trong lòng anh và cô thì vui vẻ không kể xiết.

Cô vừa đạp xe vừa cười ngặt nghẽo, còn anh thì căng thẳng theo sát phía sau, sợ cô ngã. Lúc đó anh mới hối hận lẽ ra không nên cho cô đạp xe, lỡ đâu, cô thực sự đang mang trong mình “mặt trời nhỏ” của anh thì sao…

Càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, cuối cùng anh dứt khoát vứt luôn xe của cô. Cô đành ngồi sau xe anh quay về, vòng tay ôm lấy eo anh, đầu tựa vào lưng anh, còn anh thì gồng mình đạp lên dốc.

Thấy cô im lặng mãi, anh nói: “Điềm Tâm, có giống như trước đây không? Năm em mười bốn tuổi, sau khi phẫu thuật, anh cũng ngày ngày chở em về nhà như vậy. Bây giờ cũng thế, anh vẫn là người chở em về nhà.”

Chỉ cần có anh, nơi đó chính là nhà.

Cô khép mắt, môi nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng đáp: “A Dương, được ở bên anh thật sự rất hạnh phúc. Đó cũng là ước mơ cả đời của em. Ước mơ ấy đã thành hiện thực rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp chuyển sang phần điều tra vụ án rồi! Chính thức bước vào hồi kết đó~ Đừng bỏ truyện nha~~ chưa hết đâu, chỉ là đang bước vào phần kết thôi~

Thật ra, điều mà Kiều Kiều và Điềm Tâm yêu thích nhất chính là những khoảnh khắc như thế này, một mối tình trong sáng, dịu dàng, để bù đắp lại những năm tháng đã từng lỡ mất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.