: Chia tay đi
Phan Thừa Hi đóng cửa bỏ đi, cô thì chẳng biết đứng ở trong phòng khách bao lâu rồi mới ôm bức họa kia đi vào phòng ngủ.
Nhìn bức tranh hồi lâu, nước mắt lau thế nào cũng không hết, cứ từng giọt từng giọt rơi vào khung tranh.
"Tiểu Bạch chết tiệt, Tiểu Bạch thối, mặt trắng nhỏ quả nhiên không có gì tốt cả!". Vì sao lại không tin cô?! Gục xuống giường ủ rũ cúi đầu suy nghĩ lung tung một hồi lâu, cô mới ôm cái gối rồi ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai mãi cho tới khi tóc tai rối bời mặt mũi bẩn thỉu cô mới bò dậy, đã hơn 11 giờ rồi, mắt sưng lên như hai quả óc chó, ngay cả vành mắt đen xì cũng hiện rõ mồn một. Phụ nữ ấy à, quả nhiên là không thể chống lại sự tàn phá của năm tháng.
Cả đêm mặt trắng nhỏ không về.
Nhìn căn phòng trống rỗng, cái cảm giác không rõ ràng lại hiện lên, lần trước khi Lý Ninh không về nữa cũng chính là cảm giác ấy.
Một mình đi tới đi lui trong phòng, lại không muốn thỏa hiệp trước gọi điện cho hắn, cầm cái điện thoại mà cứ bấm rồi tắt, bấm rồi tắt, lặp đi lặp lại liên tục đến bản thân mình cũng phiền. Sau cùng ném điện thoại lên ghế, vò đầu bứt tóc kêu ầm lên như người điên.
Tỉnh tỉnh mê mê lại thiếp đi lần nữa, lúc tỉnh lại thì trời cũng đã tối
Mặt trắng nhỏ vẫn chưa trở về.
Vào nhà tắm rửa mặt thì điện thoại reo lên, cô vội vàng ra ngoài nhận điện, hóa ra không phải mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-trang-nho-dung-sang-ben/1434053/quyen-4-chuong-37-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.