Thẩm Kiến Sơ không giống Trịnh Tư, trên người không có mùi rượu nào, bởi vậy Tề Ngôn không thể nói những lời như chị uống say rồi để đuổi Thẩm Kiến Sơ đi.
Từ khi vào thang máy đến bây giờ, Thẩm Kiến Sơ hỏi cô năm vấn đề, một câu cô cũng không có trả lời.
Thẩm Kiến Sơ cũng không có ý muốn hôn cô, cô nhắm mắt lại, Thẩm Kiến Sơ lại bật đèn lên.
Như là ý thức được bản thân thất lễ, Thẩm Kiến Sơ rốt cuộc buông Tề Ngôn ra, cô ấy lui về phía sau một bước, giọng nói rất thấp: "Xin lỗi."
Tề Ngôn cười không nổi, cũng không biết muốn nói gì, chỉ có thể cúi đầu, không biết nhìn chằm chằm nơi nào, đáp tiếng: "Ừm."
Ừm xong mới hiểu được, Thẩm Kiến Sơ là đang xin lỗi cô, cô lại nói thêm: "Không có gì."
Thẩm Kiến Sơ không có ý muốn vào nhà Tề Ngôn làm khách, cũng không có hỏi lại Tề Ngôn mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái, cô ấy đứng phía sau Tề Ngôn, cách hai mét khoảng cách, nhìn Tề Ngôn mở cửa ra, tiếp theo mới nói: "Tôi đi đây."
Tề Ngôn quay đầu nhìn cô: "Được, lái xe cẩn thận."
Cô nói xong mới ý thức được cái gì, chính mình nở nụ cười: "Không phải chị lái xe."
Tề Ngôn lại nói: "Trên đường cẩn thận."
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng: "Buổi tối đi ngủ sớm một chút."
Tề Ngôn: "Được."
Lời thoại lúc tạm biệt chỉ có mấy câu như vậy, dù như thế nào, thì hai ba câu cũng có thể nói xong, Thẩm Kiến Sơ không hề ở lại, Tề Ngôn bước trở về phòng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-troi-lan-cung-hoang-hon/1152759/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.